Kể từ khi quen biết đến nay, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị chưa bao giờ ngồi cạnh nhau trong im lặng như thế này, không một lời nói, không một lần chạm.
Trần Nghị gối cằm lên cánh tay, nàng khẽ đặt ngón chân lên chiếc áo sơ mi của cô. Hai giây sau, ngón chân lại nhấc lên. Động tác như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lúc này, một ánh mắt từ bên cạnh ném tới. Trần Nghị giật mình, quay đầu lại đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Tiểu Khương. Cô không hề né tránh, nhìn thẳng vào nàng.
Trên lầu đã gần như không còn động tĩnh. Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị không hẹn mà cùng nhìn lên phía trên. Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng cả hai cứ nhìn như vậy, chờ đợi.
Rất nhanh, cánh cửa lối thoát hiểm được mở ra, rồi lại đóng lại. Thẩm Tiểu Khương là người đầu tiên đứng dậy, đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, xác nhận hai người trên lầu đã rời đi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lại một lần nữa đến bên cạnh Trần Nghị, cô nhìn mái tóc của nàng, giả vờ lãnh đạm nói: "Được rồi, chị có thể tiếp tục chạy."
Trần Nghị trông như mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Nàng nắm lấy ống tay áo sơ mi của Thẩm Tiểu Khương, cẩn thận như đang nắm lấy chính tay cô vậy.
Vài giây sau, nàng buông ống tay áo ra, đứng dậy. Nàng nhặt chiếc áo sơ mi lên, cẩn thận phủi đi lớp bụi bám trên đó, sau đó không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô. "Này, trả lại em."
Không có biểu cảm gì, không nghe ra ngữ khí. Hệt như một cỗ máy đang đi theo quy trình đã được cài đặt sẵn.
Thẩm Tiểu Khương không nhận chiếc áo sơ mi, mà túm lấy cổ tay Trần Nghị, kéo người về phía mình. "Lần này, định chạy trốn đi đâu?"
"Thẩm Tiểu Khương, em đừng nói như vậy." Đuôi mày Trần Nghị khẽ giật.
"Chị, dù sao cũng là 'dì út' của em." Câu nói này nàng nói không có chút tự tin nào.
Cô buông tay nàng ra. "Chị là dì út của Tôn Giai Bảo."
Nói xong, Thẩm Tiểu Khương lấy đôi giày cao gót của Trần Nghị từ trên bậc thang xuống, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt nàng. "Mang vào đi, chân lạnh đấy." Nói xong, cô vẫn ngồi xổm.
Trần Nghị nhìn xuống cô: "Chị tự mang được rồi."
"Ừm." Cô đứng dậy. Cô lùi lại một bước, tựa vào bức tường trắng phía sau, cắn môi, sống mũi cao khẽ khịt, hờn dỗi nói: "Không phải chị đã đi rồi sao, tại sao lại quay lại?"
Bàn tay đang mang giày của nàng ngừng lại, chột dạ nói: "Chị có đồ bỏ quên ở đây."
"Thứ gì." Thẩm Tiểu Khương nhìn thấu lời nói dối của Trần Nghị.
Trần Nghị: "..."
Thấy nàng không trả lời, cô lại một lần nữa đi đến trước mặt nàng, lấy đi đôi giày cao gót còn chưa kịp mang vào.
"Thẩm Tiểu Khương," nàng gọi cô.
Cô nghiến răng. "Em dẫn chị đi rửa chân trước."
"Không cần," nàng lùi lại.
Cô tiến lên. "Lòng bàn chân chị bẩn lắm. Mang vào trong giày, chất liệu da đắt tiền bị làm bẩn, có phải chị định vứt đi không?"
Trần Nghị nhíu mày trừng mắt nhìn cô. Mới kinh ngạc phát hiện ra, trong đôi mắt của cô gái nhỏ này có một thần sắc khác với thường ngày. Khí chất ưu tú, tự tin của một kẻ mạnh tràn ngập trong không gian nhỏ bé này.
Cún con vẫn là cún con đó sao? Cún con còn thích nàng không?
"Bên ngoài lối thoát hiểm có một nhà vệ sinh. Tự mình đi hay là để em bế?" cô nhìn thẳng vào mắt nàng, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm trong veo mà thanh tịnh, mang theo vẻ kiên định và một tia quả quyết.
.
Cánh cửa thoát hiểm hé mở một khe nhỏ. Ánh sáng yếu ớt từ đó len vào, mơ hồ soi sáng một khoảng không gian tĩnh lặng.
Trần Nghị không còn giữ vẻ nóng nảy nữa. Trong quãng lặng ngắn ngủi giữa hai người, nàng bỗng ý thức rõ lòng bàn chân mình dơ bẩn: có thể vừa giẫm phải nước trái cây dính nhớp, cũng có thể là bụi bặm rơi vãi, thậm chí có lẽ còn lẫn cả những thứ kỳ quái khó mà tưởng tượng nổi.
Mi tâm nàng khẽ chau lại, hàng mày liễu cong cong, khóe môi khẽ động, từ kẽ răng buông ra mấy chữ: "Chị tự đi." Giọng không cao, nghe vừa như nũng nịu vừa như hờn dỗi.
Nói dứt, nàng lướt qua bên cạnh cô, tiến thẳng đến cửa. Thân hình Trần Nghị gầy mảnh, chỉ cần hé rộng thêm chút nữa là có thể dễ dàng lách ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Tiểu Khương.
"Thôi đi, đồ nhát gan," cô nhỏ giọng nói một câu, khóe miệng ngậm một nụ cười như có như không. Cảm thấy mình không nên cười, lại lập tức thay đổi thành biểu cảm nghiêm túc. Cô đứng yên tại chỗ vài giây rồi cũng quay người đi về phía Trần Nghị đã biến mất.
Tuy nói nhà vệ sinh ngay cạnh lối thoát hiểm, nhưng nghe Bạch Thư Hoa nói, đây chỉ là một nhà vệ sinh dự phòng, chỉ có nhân viên mới biết, người bình thường thật sự không tìm thấy được nơi này.
Cô đóng cửa lối thoát hiểm lại, lần theo mùi hương nhàn nhạt tìm đến kẻ nhát gan đang lẩn trốn.
Mặc dù bên ngoài đang mưa, nhưng ánh sáng tốt hơn trong lối thoát hiểm rất nhiều. Mọi lời nói dối và âm mưu đều không có chỗ ẩn náu.
Một cánh tay của Trần Nghị buông thõng tự nhiên, cánh tay còn lại đặt ngang trước ngực, ngón tay siết chặt lấy đầu tay áo buông thõng kia. Dáng vẻ vừa căng thẳng lại vừa hoang mang, hoàn toàn không hợp với hình tượng quyết đoán, lòng dạ độc ác của nàng.
Thẩm Tiểu Khương đi qua, chiếc bóng nhàn nhạt trên tường giống như một đám mây đen, bên trong ẩn chứa những tia sét đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống một trận mưa to khó chống đỡ.
Nàng cảm nhận rõ nhịp tim hỗn loạn khi cô tiến gần. Bản năng khiến nàng cũng bước nhanh vài bước về phía trước, vừa như muốn né tránh, vừa như cố tình buộc chặt mối dây vô hình giữa hai người.
Thẩm Tiểu Khương nhếch môi, nụ cười mang theo ý vị khó đoán, rồi dài chân một bước, lập tức rút ngắn khoảng cách. Trần Nghị khẽ cắn môi, cũng vội vã bước nhanh hơn. Nàng không dám quay đầu lại, bởi chỉ cần trong khung cảnh yên tĩnh thế này mà bắt gặp ánh mắt trong trẻo kia, e rằng mọi tính toán trước đó sẽ tan biến, khiến nàng không nhịn được mà đổi ý. Vì vậy, nàng chỉ có thể chăm chú lắng nghe âm thanh phía sau, dựa vào cái bóng in trên tường để phán đoán khoảng cách giữa hai người.
Cô không vội đuổi theo, giống như đang chơi trò thả diều, khi chậm khi nhanh, vừa giữ vừa thả. Càng quan sát cái dáng vẻ vừa lén lút vừa cố chấp ấy, cô lại càng thấy thú vị.
Không khí lạnh trong tòa nhà phả ra, khiến nơi ít người qua lại này càng thêm rét buốt. Cô để ý gót chân Trần Nghị đã ửng đỏ. Cô nhớ rõ, thể chất của người lớn tuổi vốn kém, quanh năm tay chân lạnh buốt. Dù mỗi lần kết thúc mệt mỏi, mồ hôi đẫm ướt cả người, nóng hầm hập như bàn ủi, thì bàn tay và đôi chân nàng vẫn lạnh lẽo đến mức khiến người khác xót xa.
Thế là cô quyết định không trêu nàng nữa, chỉ hai ba bước, cô đã đi đến trước cửa nhà vệ sinh, cất tiếng gọi về phía bóng lưng kia:
"Qua đây."
Bước chân Trần Nghị khựng lại, nàng không lập tức đáp lời, mà hơi nghiêng đầu. Tầm mắt trước hết lướt qua khung cửa sổ, nơi mưa xối xả đang vần vũ, những cành cây run rẩy nghiêng ngả trong cơn mưa lớn. Sau đó, ánh mắt nàng rơi xuống bức tường, rồi trượt dần xuống nền gạch, cuối cùng mới dừng lại trên người Thẩm Tiểu Khương.
"Cái gì?" Nàng theo bản năng hỏi, giọng khàn khàn mang chút khô khốc, không hề khó nghe, ngược lại còn vương một nét tùy ý.
"À." Thẩm Tiểu Khương ngẩng đầu, giơ tay chỉ tấm bảng gắn trên tường. "Nhà vệ sinh nữ, chị đi quá rồi." Dứt câu, ánh mắt cô hơi đổi, giọng điệu bình thản mà sắc bén: "Hay là...chị thật sự muốn bỏ lỡ như vậy sao?"
Tim Trần Nghị chợt siết lại. Nàng nghe rõ tầng nghĩa ẩn phía sau câu nói, nhưng vẫn giả vờ không hiểu. Khi hoàn hồn, nàng lẳng lặng rũ mắt, quay người tiếp tục bước đi.
Thẩm Tiểu Khương nghiến răng, cơ hàm gồ lên, chờ nàng tới gần liền vung tay chắn trước mặt. Trần Nghị sững sờ, ánh mắt ngơ ngác rơi lên cánh tay trắng nõn thon dài kia. Áo sơ mi ngắn tay bị cô vo tròn kẹp dưới nách trái, để lộ trọn vẹn làn da sạch sẽ, khiến tình thế càng thêm mờ ám.
Cả hai như đang âm thầm phân cao thấp. Hơi thở của cô vì phẫn nộ mà có chút nặng nề. "Trả lời em."
Trần Nghị từ từ quay đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt cô thoáng chốc, rồi lại hạ xuống. Tầm nhìn cuối cùng rơi vào chiếc áo sơ mi đang bị cô kẹp dưới nách.
"Cho chị," nàng đưa tay dùng đầu ngón tay nắm lấy một góc áo sơ mi. "Một bộ quần áo đẹp như vậy, kẹp thế này sẽ có nếp nhăn đấy." Nói xong, nàng hơi dùng sức, định bụng kéo chiếc áo sơ mi ra. Hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng là một cách trốn tránh.
Nhưng cô chẳng muốn để nàng được toại nguyện. Cánh tay siết lại, áo sơ mi càng bị ép chặt, căn bản không thể kéo ra.
"Chị lấy làm gì? Vốn dĩ chị cũng đâu thích nó." Giọng cô hạ thấp, mang theo chút ủy khuất mơ hồ.
Động tác của Trần Nghị khựng lại, ngón tay ngừng siết, hàng mi khẽ run. Nàng hít vào một hơi thật khẽ, rồi nhàn nhạt đáp:
"Chị giúp em gấp lại."
Mùa hè ở Nam Thành dễ có bão. Gió ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cành cây yếu ớt bị đánh cong xuống rồi lại bật lên, lại cong xuống rồi lại bật lên, tuần hoàn qua lại. Nhưng mỗi lần bật lên đều dùng hết sức lực. Nếu gió thật sự không ngừng, cành cây đáng thương này e là không chống đỡ được đến trận mưa to tiếp theo.
"Không cần." Cô rút chiếc áo sơ mi kẹp dưới nách, vắt hờ lên vai. Chiếc áo hai dây đen ôm gọn, ngang eo lại buộc một vòng, càng tôn lên vòng eo tinh tế, thon gọn. Sức sống căng tràn, dáng đứng hiên ngang.
Thật đẹp, lại thật ngầu.
Trần Nghị không kiềm được, ánh mắt dừng lại nơi ấy thật lâu. Không thể phủ nhận, dáng người của Thẩm Tiểu Khương quả thực quá mức hoàn hảo. Vòng eo mảnh khảnh, đường cong trôi chảy, thỉnh thoảng trong lúc cô cử động còn thấp thoáng lộ ra cơ bụng mỏng cùng đường nhân ngư mơ hồ quyến rũ.
Bất chợt, Thẩm Tiểu Khương cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai gương mặt gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhau. "Thích?"
Trần Nghị giật mình ngẩng lên, ánh mắt va phải đôi con ngươi đen láy của cô. Trong mắt cả hai đều ngổn ngang tâm sự.
"Thích không?" cô hỏi lại, giọng chậm mà sắc.
Nàng như thường lệ dời mắt đi, không mang cảm xúc nói một câu: "Không thích."
Cô rất không cam tâm: "Thật sự không thích à? Thế thì gả cho người khác đi."
Ánh mắt nàng rơi vào một điểm vô định trên sàn, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận: "Đừng làm loạn."
Thẩm Tiểu Khương lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn camera giám sát cách đó không xa, hai cánh tay cùng nhau nâng lên, dồn Trần Nghị vào góc chết của camera.
"Dì út, hiện tại rốt cuộc là ai đang làm loạn?"
Khóe mắt nàng giật giật, cảm giác rất lâu không ai gọi nàng là "dì út". Thật, rất lâu. Lâu đến mức nàng đã quên mất, cách xưng hô này vậy mà lại ngọt ngào đến thế, nhưng cũng đắng chát đến thế.
Nơi này đã không còn là lối thoát hiểm u ám không người nữa. Nàng đột nhiên bị bóng tối của Thẩm Tiểu Khương bao phủ, lập tức thần kinh căng thẳng: "Ở đây sẽ có người đến."
Cô thản nhiên: "Có người đến thì sao, chúng ta có làm gì đâu?"
Tai nàng nóng lên. "Chị... chúng ta..."
Cô mỉm cười một tiếng. "Hay là chị hy vọng cùng em làm chút gì?"
Trần Nghị ngoái đầu lại không nhìn cô, trong ánh mắt có một loại tình cảm khác lạ đang cuộn trào. Hồi lâu sau, nàng mới chuẩn bị mở miệng: "Chị không..."
Đột nhiên, cô cúi đầu, hai tay vòng qua đầu gối nàng, bế nàng lên. Những lời chưa kịp nói ra bị chính nàng cứng rắn nuốt trở lại.
"Thả... thả chị xuống."
"Sẽ thả."
Nhà vệ sinh này bình thường hầu như không ai dùng, khá sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương hoa cỏ, ngoài ra không lẫn bất kỳ mùi khó chịu nào khác. Thẩm Tiểu Khương bế Trần Nghị, đảo mắt một vòng, rồi dừng lại trước chiếc bồn rửa tay khô ráo. Dù đã sạch, cô vẫn rút hai tờ giấy, nghiêm túc lau thêm một lượt.
Trần Nghị mặc quần áo màu trắng, không thể làm bẩn được, cô thầm nghĩ. Dẫu giận, Thẩm Tiểu Khương vẫn chẳng nỡ đối xử qua loa với nàng.
Lau xong, cô ném cục giấy trong tay vào thùng rác. Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô cảm thấy hai cánh tay đang vòng quanh cổ mình siết chặt lại. Khi cô chú ý đến, người kia lại rụt rè buông tay ra.
Làn da mịn màng trên cánh tay lướt qua gò má cô, mang theo hương thơm nhè nhẹ, trong trẻo mà say đắm. Đó chính là mùi hương cô ngày nhớ đêm mong, cũng là ngọn nguồn khiến lòng cô rối bời, đau đớn, phiền muộn. Cánh tay bắt đầu mỏi, nhưng cô lại chẳng hề muốn buông xuống.
Tính ra, không phải chỉ một tuần, mà đã trọn tám ngày hai người không gặp. Vừa rồi trong cầu thang, cô thật sự suýt nữa không kiềm được. Nhưng kẻ nhát gan tàn nhẫn kia thì sao? Một mặt thuận theo, một mặt lại sợ hãi chạy trốn. Cô thật sự không hiểu, nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Có thể thả chị xuống được không?" Giọng Trần Nghị kéo cô về thực tại.
Cô mỉm cười một cái, đặt người xuống bàn đá cẩm thạch. Nàng không ngờ rằng "buông xuống" mà cô nói lại là như vậy. Ngồi như thế này có chút kỳ quái.
Hai người im lặng. Lúc thì em nhìn chị, lúc thì chị nhìn em, như đang dò xét, như đang đấu cờ. Người không biết tình hình còn tưởng hai người này có thù oán gì lớn lắm.
Thẩm Tiểu Khương nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay, đồng thời dùng bàn tay vỗ cho thư giãn.
Nàng bất thình lình hỏi: "Chị có nặng không?"
Cô ngừng lại một chút, ngước mắt liếc qua gương mặt tái nhợt của Trần Nghị. "Không."
"Thế sao em lại vung tay?" nàng lại hỏi.
Cô rút thêm vài tờ giấy chồng lên nhau, đi đến trước bồn rửa tay: "Dù sao cũng lâu rồi không ôm, lạ lẫm."
Nàng im lặng. Cô mở vòi nước, tiếng nước chảy tràn vào tai, làm tiếng mưa ngoài cửa sổ bị ngăn cách đi một chút.
"Lâu lắm sao?" Giọng nàng không lớn lắm, nhưng để cô nghe rõ, nàng đã cố gắng nói to hơn một chút.
Động tác trên tay Thẩm Tiểu Khương khựng lại. Giấy chỉ vừa kịp thấm ướt một phần ba, cô dừng lại, giọng thấp xen chút oán trách: "Với chị có lẽ chỉ là mấy ngày, nhưng với em... là rất lâu."
Yết hầu nàng siết chặt lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng. Bởi nàng nào dám thú nhận mấy ngày qua đối với nàng một ngày dài tựa một năm.
Trong nhà vệ sinh, chỉ tiếng nước chảy vọng ra. Không gian trống rỗng, nhưng chẳng hề vắng vẻ. Ở cuối dãy phòng không thấy rõ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thứ gì đó trồi ra. Ngoài khung cửa sổ lờ mờ, cành cây bị gió quật nghiêng ngả, như những con quái thú đang vươn vuốt.
Trần Nghị không sợ người, nhưng rất sợ ma quỷ. Từ sau khi gặp Thẩm Tiểu Khương, cảm giác ấy càng sâu đậm. Một khi đã có chỗ dựa, con người càng căm ghét sự cô độc. Ở bên cô, nàng có thể ngủ một giấc say đến sáng. Nhưng tám ngày qua...
Nàng vẫn kiêu hãnh, không chịu nói thật rằng suốt tám ngày ấy, nàng mất ngủ triền miên. Nếu không đánh một lớp phấn dày, quầng thâm dưới mắt hẳn sẽ hằn rõ.
"Thẩm Tiểu Khương..." Trần Nghị lại một lần nữa muốn nói lại thôi.
Cô đã quen với điều này. Lần này, Thẩm Tiểu Khương không dại dột chờ đợi nữa. Tắt vòi nước, một tay cầm khăn giấy ướt, tay kia khum lại như chiếc bát, giọng dứt khoát, lạnh lùng: "Đưa chân cho em."
"Thẩm Tiểu Khương," nàng nhìn cô, ánh mắt mỏng manh, phảng phất như chạm một cái là vỡ.
"Không muốn à?" cô cũng nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, im lặng vài giây. Mây đen giăng kín, sắc trời bên ngoài cũng càng tối hơn. Nàng không nhìn rõ được cảm xúc trong đáy mắt cô. Giống như biển đêm đen kịt, sóng ngầm dữ dội.
"Không phải," nàng trả lời.
Cô vẫn nhìn nàng. "Thế thì là gì?"
Ánh mắt Trần Nghị bồng bềnh, môi đỏ khẽ mở, muốn nói rồi lại thôi.
"Không... không có gì..."
Gương mặt Thẩm Tiểu Khương từng chút một lạnh đi. Kẻ nhát gan vẫn cứ là kẻ nhát gan, lúc nào cũng vậy. Cô không nói thêm, cúi đầu, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn. Vừa rồi ôm nàng, cô đã nhận ra nàng dường như gầy hơn.
Mang theo nghi ngờ đó, ngón tay cô lướt qua lớp vải sườn xám. Chất vải tổng hợp mềm mại, xen hoa văn gồ ghề. Khi tay chạm đến mép chân nàng, cô dừng lại.
Rồi một lần nữa ngồi xuống, nắm lấy cổ chân thon nhỏ trước mắt, khẽ kéo về phía mình. Trần Nghị chỉ nặng bốn mươi lăm kí, cổ chân nhỏ đến mức như đoạn ngó sen trắng mịn, khiến người ta không nhịn được sinh ra khao khát chiếm hữu.
Bộ sườn xám màu trắng ngà lỏng lẻo phủ lên đôi chân trắng ngần, đường nét chân mờ ảo ẩn hiện.
Khăn giấy ướt lạnh băng áp vào lòng bàn chân, nàng bất giác rụt lại một chút. Không rõ là lạnh, hay là vì ngứa.
Cún con vẫn chu đáo, tinh tế như vậy, nhưng lại không có sự nhiệt tình si mê của trước kia. Trong lòng nàng một trận khó chịu. Trần Nghị một tay chống lên mặt bàn lạnh như băng, một tay nắm lấy sườn xám, muốn vén lên lại không biết lúc này có nên hay không. Nếu vén lên, nàng cũng không có mặc quần bó. Nghĩ đến sự xa lạ của hai người trong hành lang vừa rồi, trên mặt nàng từng trận nóng lên. Ngồi như thế này thật kỳ quái.
"Đừng nhúc nhích." Thẩm Tiểu Khương kéo cổ chân đang rụt lại một lần nữa về trước mặt. "Em sẽ nhanh thôi."
Câu nói này thật quen thuộc. Chỉ là hoàn cảnh khác, không khí khác, tâm cảnh của hai người cũng khác. Gió ngoài cửa sổ vẫn đang gào thét không thôi, trong vòi nước nhỏ xuống vài giọt nước, hành lang truyền đến tiếng bước chân rải rác.
Nàng liếc nhìn cánh cửa đang đóng, rồi lại nhìn đỉnh đầu của Thẩm Tiểu Khương. Nàng từ từ đưa tay, cách không khí v**t v* đỉnh đầu cô. Trước kia, cún con rất thích nàng làm như vậy.
Bất chợt, cô thu tay lại đứng dậy. Nàng như bị điện giật đột nhiên nắm tay buông xuống, đặt lên bộ sườn xám. Nàng chột dạ không ngừng chớp mắt, ngón tay dùng sức, bóp nhăn bộ sườn xám.
"Bạch Thư Hoa năng lực làm việc rất mạnh, nhưng tuyệt không phải kẻ chung tình." Vừa thốt ra câu này, nàng lập tức hối hận. Nàng rốt cuộc đang làm gì thế này? Rõ ràng là một kẻ xấu, vậy mà lại còn ngấm ngầm nói xấu sau lưng người khác. Nàng từng uống máu trên lưỡi đao, từng luồn cúi, từng dối trá lừa gạt. Nàng vốn là kẻ xấu, nhưng chưa bao giờ là loại người xấu như thế này.
"Chị không phải..."
"Đồ ngốc," giọng Thẩm Tiểu Khương ngắt lời nàng. Người này thật sự là kỳ quái. Không hỏi cho ra nhẽ, chỉ tự mình một mình suy nghĩ lung tung. Cô và Bạch Thư Hoa làm gì mà lại khiến nàng suy nghĩ lung tung một trận, cuối cùng sinh ra hiểu lầm như vậy?
Thật là, vừa tức giận lại vừa buồn cười.
"Chị...," cô kìm nén sự im lặng trong lòng. "Chị căn bản không hiểu em. Chị...từ đầu đến cuối, thật sự chính là một đại ngốc."
"Em đừng có không biết lớn nhỏ." ắc mặt Trần Nghị phức tạp khó tả, lộ ra vài phần lúng túng.
"Thật sao? Em không biết lớn nhỏ chỗ nào?"
""Bây giờ thì nói chị ngốc, nhưng vừa rồi ở cầu thang, chẳng phải em còn gọi chị..." Trần Nghị ngập ngừng, không dám chắc có nên nói tiếp hay không.
"Gọi chị là gì?" Thẩm Tiểu Khương chống hai tay lên mặt bàn đá cẩm thạch, thân thể từ từ tiến gần, bóng tối bao trùm cả hai. Giọng cô chậm rãi, thấp, như có sức mê hoặc: "Gọi chị là 'Tiểu Thất'?"
Nàng không nói gì, hàng mi như cánh bướm rung động. Hai chữ này từ miệng Thẩm Tiểu Khương thốt ra chính là không giống với tất cả mọi người.
"Em không có." Thẩm Tiểu Khương bình tĩnh nói, thu hai tay lại, lại một lần nữa nghiêng người sang, dời đến dưới vòi nước mặt cọ rửa khăn ướt.
"Em nói dối," Trần Nghị trừng mắt nhìn cô.
"Em không có," Thẩm Tiểu Khương từng chữ từng câu, thuận tiện hắng giọng một cái. Người lớn tuổi có thể nói dối, lẽ nào cô lại không thể sao?
"Em chứng minh thế nào?" Trần Nghị siết chặt lòng bàn tay, giọng hơi run.
Dòng nước trong suốt xối lên tay cô, vòng quanh đốt xương tròn một vòng rồi nhẹ nhàng đập vào trong bồn. Chiếc khăn ướt màu trắng trong tay cô bị bóp nhăn rồi lại được duỗi thẳng, lại bóp nhăn, lại duỗi thẳng. Rất giống như nếp nhăn ở một nơi nào đó của ai đó, chỉ theo sự biến hóa của ngón tay cô mà biến hóa.
"Chị muốn em chứng minh thế nào?" cô không ngừng động tác trên tay, cũng không nhìn nàng. Quật cường và lạnh lùng.
Trần Nghị ngẩn người, nàng không thật sự muốn cô chứng minh cái gì, nàng đương nhiên cũng không biết muốn đối phương chứng minh thế nào. Nàng cúi đầu, im lặng nhìn những ngón tay thon dài của đối phương.
Vài giây sau, Thẩm Tiểu Khương tắt vòi nước, cầm khăn ướt trong tay cuộn lại, vắt đi lượng nước thừa.
"Đến đây, em giúp chị lau một lần nữa," cô nói xong, lại ngồi xuống.
Nàng vẫn không nhịn được cảm giác nhột bất chợt, nhưng nàng cố gắng không biểu hiện ra, mặc cho cô. Thế này cũng rất tốt. Người thợ săn trẻ tuổi này làm gì cũng nghiêm túc, cẩn thận như vậy, khiến nàng không nỡ làm phiền.
Cô nhìn mu bàn chân trắng như tuyết, quấn quanh những đường gân xanh của nàng, giống như đang thưởng thức một viên ngọc mềm màu trắng chất lượng thượng hạng, trong giọng nói không có có cảm xúc, giống như là đang chất vấn, hoặc như là ở xác nhận cái gì: "Lời chị vừa nói rốt cuộc có ý gì?"
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng là ghen, vậy mà nàng còn ra vẻ chính đáng, khí thế hùng hồn.
Thẩm Tiểu Khương sao dễ dàng tin phục?
Cô dừng hết mọi động tác, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng, giọng điệu vẫn hờ hững:
"Chị bây giờ lấy thân phận gì để quản em?"