Đêm đó, Thẩm Tiểu Khương mất ngủ.
Đã không ngủ được, vậy thì dậy gõ code. Một hồi mày mò, cô thật sự đã tìm ra được chút manh mối. Nhưng vẫn cần phải trau chuốt rất nhiều, tạm thời chưa thể đạt được hiệu quả mà Bạch Thư Hoa mong muốn.
Cô nghĩ, có thời gian phải về trường một chuyến, tìm chút tài liệu để nghiên cứu.
...
Vì mấy ngày qua mưa không ngớt, ống nước trong ký túc xá Đại học Nam Thành do lâu ngày không được sửa chữa đã vỡ tung ở nhiều nơi. Chẳng mấy chốc, tầng một đã biến thành một biển nước mênh mông.
Tôn Giai Bảo thấy tin trong nhóm chat của lớp, vội vàng chạy xuống tầng một hóng chuyện, liền gặp Thẩm Tiểu Khương vừa về đến ký túc xá.
"Khương, cậu bị muỗi cắn à?" Cô nàng chỉ vào vết đỏ trên cổ Thẩm Tiểu Khương, chớp đôi mắt ngây ngô.
Đêm qua, Thẩm Tiểu Khương quên cắm máy đuổi muỗi, đúng là có bị muỗi cắn một nốt. Cô theo thói quen che bên gáy lại: "Hình như vậy."
Tôn Giai Bảo nhìn chỗ này, liếc chỗ kia: "Để tớ xem còn không, cái này hình như cũng là, cái kia cũng hơi giống."
Thẩm Tiểu Khương kéo cổ áo lên cao hơn một chút: "Cậu nhìn nhầm rồi."
"Thành tích của tớ không bằng cậu, không có nghĩa là mắt tớ cũng kém hơn cậu đâu nhé," Tôn Giai Bảo vừa nói vừa khẽ nhíu mày, "Chậc... không đúng, tớ nhớ cuối tuần cậu nói về người yêu cũ, lẽ nào..."
Thẩm Tiểu Khương nhanh tay lẹ mắt, lập tức bịt miệng đối phương lại: "Suỵt!"
Tôn Giai Bảo chớp đôi mắt tròn xoe, cong ngón tay lên, làm một dấu "OK".
Thẩm Tiểu Khương lườm cô nàng một cái rồi mới buông tay ra.
Hít một hơi không khí trong lành xong, Tôn Giai Bảo không biết sống chết mà tiếp tục: "Dấu hôn à?"
Thẩm Tiểu Khương vừa định tóm lấy bạn, đã thấy Tôn Giai Bảo chạy vụt lên cầu thang, lao thẳng vào lòng Trần Tinh Nam. Tốc độ nhanh như gió, có thể so sánh với những pha né đòn trong game.
"Bảo bối, hôm nay sao lại nhiệt tình với tớ thế?" Trần Tinh Nam lập tức đưa chiếc máy PS5 trong tay cho Lưu Vi phía sau, hai tay ôm lấy vai Tôn Giai Bảo, mặt mày thâm tình: "Cậu nên báo cho tớ một tiếng chứ, không thì trái tim này của tớ chịu không nổi."
Tôn Giai Bảo vội vàng đẩy bạn ra, mặt đầy vẻ chán ghét: "Trần Tinh Nam, cậu có bệnh à."
"Sao thế? Bảo bối, tớ có bệnh, cậu có thuốc mà?" Có lẽ vì Thẩm Tiểu Khương không có ở đây, dạo gần đây Trần Tinh Nam càng ngày càng bám dính lấy Tôn Giai Bảo. Dùng lời của Tôn Giai Bảo mà nói, chính là cảm giác sắp ngạt thở.
"Biến đi, cậu mà còn như vậy nữa, tớ cũng dọn ra ngoài ở." Tôn Giai Bảo khoanh tay trước ngực, tức giận nói, "Muốn dính, thì đi mà dính mấy cô bạn game của cậu ấy. Dạo này chẳng phải cậu đi lại với họ rất gần sao."
Trần Tinh Nam cười cười: "Tớ đâu có muốn dính họ, tớ chỉ muốn dính cậu thôi."
Tôn Giai Bảo cố tình rùng mình một cái: "Ghê quá, tớ không muốn nói chuyện với cậu."
Đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Thẩm Tiểu Khương lại thấy cảnh một chú chó nhỏ đuổi theo một chú chó nhỏ khác. Cô khẽ cười, lắc đầu.
Lấy lại tinh thần, cô thầm lẩm bẩm: "Tại sao mình lại dùng chữ 'lại' nhỉ?"
Theo càng lúc càng nhiều ống nước bị vỡ, ký túc xá nghiễm nhiên biến thành một trận hồng thủy. Đồ đạc lộn xộn trôi nổi khắp nơi. Các thầy bên phòng hậu cần của trường đã đến giúp, một vài sinh viên khóa trên cũng đến hỗ trợ.
Thẩm Tiểu Khương hiện tại không có việc gì, vốn là người nhiệt tình, cô cũng tham gia vào đó.
"Chị..chị Tiểu Khương!" một giọng nói trẻ hơn vang lên.
Thẩm Tiểu Khương ngẩng đầu, thấy một cô bé khóa dưới quen mặt. Cả hai cùng trong câu lạc bộ, đã từng hoạt động chung. Không có giao tình gì sâu sắc, chỉ là gặp mặt có thể chào hỏi đôi câu.
"Chị ơi, phiền chị giúp em một chút." cô bé vừa nói, vừa ném tới một ánh mắt khẩn khoản.
"Ừm." Thẩm Tiểu Khương nhìn cô bé đang ôm một đống đồ rồi nói: "Đưa đồ quý giá cho chị trước đi."
Cô nói xong, xắn ống quần lên, đi chân trần lội vào trong nước.
"Dạ, máy tính, cho chị." cô bé đưa qua một chiếc túi đựng laptop.
cô bé đứng trên ghế, mắt thấy nước càng lúc càng dâng cao, chân ghế thậm chí còn hơi lung lay.
Thẩm Tiểu Khương đặt chiếc laptop vào tay Tôn Giai Bảo, rồi từ từ lội nước qua: "Em đừng động đậy, cẩn thận ngã đấy."
Nói rồi, cô một tay vịn lấy lưng ghế, tay còn lại chống lên tường, mặc cho cô bé kia đưa tay về phía mình thế nào, cô cũng không đỡ. Dù vậy, cô bé vẫn nở một nụ cười ngọt ngào.
Ở một nơi khác, Trần Nghị đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce xem bản thiết kế.
"Trưởng phòng hậu cần hình như không có ở đây, chúng ta có cần chờ không?" Hà Trung hỏi.
Trần Nghị tùy ý liếc qua cửa phòng làm việc của phòng hậu cần, nhàn nhạt lên tiếng: "Đợi lát nữa đi."
"Vâng." Hà Trung nhìn nàng qua gương chiếu hậu.
Trạng thái của Trần Nghị có gì đó không ổn, lúc tốt lúc xấu. Dù đã khá hơn trước, nhưng phần lớn thời gian nàng đều ủ rũ, khí áp toàn thân rất thấp. Nói chuyện với nàng rất mệt, không biết nói sai câu nào là sẽ đạp trúng mìn.
Xe đỗ trước cửa phòng hậu cần, Hà Trung đưa tay vặn nhỏ tiếng nhạc.
Bỗng nhiên, Trần Nghị đang cúi đầu bỗng ngước mắt nhìn lên màn hình điều khiển, nói với Hà Trung: "Vặn lớn lên một chút."
Đó là bản nhạc mà Thẩm Tiểu Khương thích, cũng là bản nhạc mà nàng thích. Trong hơn hai tháng qua, đây là điểm chung duy nhất giữa nàng và Thẩm Tiểu Khương.
Lúc này, Trần Nghị nghiêng đầu, bị những bóng người vội vã chạy qua ngoài cửa sổ thu hút. Có thầy cô bên phòng hậu cần, cũng có sinh viên. Trần Nghị theo bản năng thu lại bản thiết kế trên tay, ngồi thẳng người nhìn ra ngoài.
Hà Trung từ gương chiếu hậu để ý thấy phản ứng của Trần Nghị, nhỏ giọng hỏi: "Chủ tịch, sao vậy?"
Đôi mày Trần Nghị khẽ nhíu lại, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Nàng trả lời: "Có phải trường học xảy ra chuyện gì không?"
Hà Trung lập tức đáp: "Tôi xuống hỏi ngay đây."
"Ừm."
Hà Trung xuống xe, túm lấy một sinh viên hỏi chuyện. Cậu sinh viên đó vẻ mặt vội vã, giơ tay chỉ phương hướng.
Tim Trần Nghị thắt lại, nàng quen thuộc hướng đó, đó là ký túc xá của Thẩm Tiểu Khương.
Trở lại xe, Hà Trung quay đầu, lễ phép nhìn Trần Nghị: "Chủ tịch, vừa hỏi rõ rồi ạ. Nghe nói ống nước ở khu ký túc xá số bảy bị vỡ, không ít phòng bị ảnh hưởng. Toàn bộ nhân viên phòng hậu cần đã chạy đến đó rồi, chuyện của chúng ta có lẽ phải dời lại."
"Tòa ký túc xá nào?" Bàn tay đặt trên đùi của Trần Nghị siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch. Nàng đã nghe thấy, nhưng muốn xác nhận lại lần nữa.
"Hả?"
"Tôi hỏi..tòa ký túc xá số mấy."
Hà Trung lặp lại: "Số bảy."
Thấy Trần Nghị không có phản ứng gì, Hà Trung nói thêm: "Hình như là phòng của cô Thẩm..."
Mấy chữ sau còn chưa nói ra, Hà Trung đã phát hiện, sắc mặt Trần Nghị nháy mắt thay đổi.
"Chủ tịch?"
"Đi, đến tòa số bảy."
"Vâng."
Xe khởi động, lao hết tốc lực về phía trước.
Cổng ký túc xá không lớn, đứng đầy người, ba lớp trong ba lớp ngoài, hoàn toàn không nhìn thấy được bên trong. Trần Nghị không biết vị trí ống nước vỡ cụ thể, những phòng bị ảnh hưởng rốt cuộc là ở tầng thấp, hay là tầng cao?
"Anh xuống hỏi một chút." Giọng Trần Nghị lạnh lùng, vẻ mặt hoang mang, đầu ngón tay mảnh khảnh bấu chặt vào tà áo sườn xám.
"Hỏi..hỏi gì?" Hà Trung không muốn hứng đạn, nhưng anh ta thật sự không biết phải hỏi gì.
Trần Nghị nhàn nhạt liếc một cái. Hà Trung như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, dù sao cũng là chết, vậy thì chọn một cách chết không thảm đến thế. Anh ta vội vàng xuống xe trước khi Trần Nghị hoàn toàn nổi giận, chạy chậm đến cổng ký túc xá.
Trần Nghị đưa tay, cắn móng tay. Đại học Nam Thành có mấy tòa ký túc xá, mỗi phòng ở cũng không nhiều sinh viên. Người qua người lại đông như vậy, sao lại không thấy bóng dáng Thẩm Tiểu Khương đâu. Lẽ nào, phòng của Thẩm Tiểu Khương bị ảnh hưởng rồi?
Vài phút sau, Hà Trung trở lại: "Chủ tịch, vừa mới hỏi thăm, chỉ có các phòng ở tầng một và tầng hai bị ảnh hưởng. Phòng của cô Thẩm ở tầng cao, không sao cả."
Sắc mặt Trần Nghị rõ ràng giãn ra, nếu lắng nghe, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của nàng. Nàng buông lỏng ngón tay, một mảng sườn xám đã hằn lên mấy nếp nhăn.
Nhưng đúng vào lúc này, trong tầm mắt Trần Nghị, lóe qua một bóng người quen thuộc.
"Phòng của mấy em ở đây là nghiêm trọng nhất, dù sao cũng gần ống nước nhất."
"Đúng vậy ạ, chị Tiểu Khương, may mà lần trước chị nhắc em, không thì lần này em chắc chắn không kịp xoay xở."
"Chị cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi."
"Chị Tiểu Khương, chị khiêm tốn quá."
...
Thẩm Tiểu Khương mang theo túi máy tính và một đống đồ lặt vặt khác, cùng một cô gái trước sau bước ra khỏi ký túc xá. Bây giờ, cả tầng một không còn một chỗ khô ráo, mọi người chỉ có thể tạm thời dọn đồ ra ngoài.
"Em ngồi đây nghỉ một lát đi, chị đi giúp các bạn khác." Thẩm Tiểu Khương nói xong, liền xoay người xắn ống quần lên cao hơn một chút. Làn da trắng như tuyết, đường nét thanh thoát, thẳng tắp mà thon dài.
Trần Nghị đã từng thấy qua chân của Thẩm Tiểu Khương. Nó không giống chân nàng, mà là một bắp chân săn chắc, rắn rỏi.
Thời gian dài đánh bóng chuyền và đi xe đạp hồi cấp ba, đã tạo nên một lớp cơ mỏng trên đôi chân Thẩm Tiểu Khương, giúp cho trọng tâm của cô rất vững. Nhưng lớp cơ này một chút cũng không khó coi, ngược lại mang một vẻ đẹp mạnh mẽ vừa phải.
Dòng nước từ trên da từ từ trượt xuống, nhỏ giọt xuống mặt đất xám xịt bên chân, cũng nhỏ giọt vào trong lòng Trần Nghị.
Chính nàng cũng không kịp phản ứng, nàng lúc này đang nhìn thẳng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Thẩm Tiểu Khương.
"A, từ từ," cô bé khóa dưới đứng dậy, "Chị ơi, tóc chị bung ra rồi, để em buộc lại giúp chị nhé?"
"Không cần đâu." Thẩm Tiểu Khương giơ cánh tay lên, tùy ý lau vệt nước trên mặt. Bụi bẩn dính nước, để lại trên gương mặt cô một vệt lem luốc.
"Lát nữa chị tự buộc." cô nói thêm.
Rõ ràng là trời âm u, nhưng trong mắt Thẩm Tiểu Khương lại lưu động một thứ ánh sáng khác lạ.
cô bé khóa dưới: "Sao lại không được chứ? Lúc nãy chị giúp em, bây giờ, đến lượt em giúp chị, coi như trả nợ nhé."
"Với lại tay em đang rảnh mà." Nói xong, cô bé liền đứng dậy tiến lên.
Tay Thẩm Tiểu Khương bây giờ rất bẩn, nước và bụi bẩn hòa vào nhau, tạo thành những mảng màu nâu xám. Ống nước tầng một đều vỡ, phòng hậu cần vì sửa chữa nên đã tạm thời khóa van nước cả tòa nhà, đợi lát nữa sửa xong mới mở lại. Cho nên, muốn rửa tay sạch sẽ, phải đi sang các tòa ký túc xá khác, rất phiền phức.
Thế là, Thẩm Tiểu Khương đồng ý.
cô bé khóa dưới vui mừng khôn xiết, vội vàng nhón chân lên thao tác.
"Chị ơi, tóc chị nhiều thật đấy, chất tóc cũng đẹp nữa."
Thẩm Tiểu Khương bình thản cười: "Vậy à."
"Đúng vậy ạ, một chút chẻ ngọn cũng không có, mà tóc còn bóng và khỏe nữa. Làm sao mà được vậy ạ?" cô bé khóa dưới hóa thành fan hâm mộ, không ngớt lời khen Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương tùy ý đáp lại: "Ngủ sớm dậy sớm, ăn ít đồ ăn vặt."
Cảnh tượng này như một con dao khắc vào mắt Trần Nghị. Nàng bề ngoài vẫn bình thản, nhưng thực ra nội tâm sóng ngầm cuộn trào, mụn nhọt liên tục xuất hiện.
Hà Trung cũng nhìn thấy, liền vội vàng quay đầu bẩm báo bà chủ của mình: "Chủ tịch, Thẩm tiểu thư ở kia."
Anh ta nói xong, liền hối hận. Bởi vì, ánh mắt Trần Nghị lúc này so với vừa rồi, lạnh hơn, tàn nhẫn hơn.
Khí áp trong xe, chẳng biết từ lúc nào, lại càng thấp hơn.
Lạnh quá. Như thể đã đóng băng.
Hà Trung lập tức ngoan ngoãn quay đầu đi. Chuyện giữa Trần Nghị và Thẩm Tiểu Khương, ban đầu anh ta còn chưa hiểu hết, bây giờ, anh ta đã triệt để hiểu.
"Xong rồi, một búi tóc củ tỏi tiêu chuẩn." cô bé khóa dưới cười nói.
Tóc của Thẩm Tiểu Khương đều được búi lên, sạch sẽ, năng động, tràn đầy hương vị tươi đẹp của tuổi thanh xuân. Cả gương mặt cô trông nhỏ hơn, tinh xảo hơn, dưới chiếc cổ thon dài trắng nõn là bờ vai thẳng tắp, cứng cỏi.
Trần Nghị nhìn sững sờ, mặt hơi đỏ lên, nhịp tim không có dấu hiệu mà điên cuồng gia tốc. Nàng đã thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Thẩm Tiểu Khương, nhưng duy chỉ có dáng vẻ này là chưa từng thấy.
"Ui da..." Thẩm Tiểu Khương đi chân trần ra ngoài, giẫm phải một viên đá nhỏ, đôi mày vì đau mà khẽ nhíu lại.
Trần Nghị không có tâm trí để ý đến Hà Trung, ánh mắt như dính chặt vào gương mặt Thẩm Tiểu Khương. Nàng qua loa ngồi thẳng người lại, đôi môi khẽ mấp máy, dùng một giọng nói rất nhỏ, rất nhỏ nói một câu "Cẩn thận".
Nói xong, nàng lúng túng chớp mắt lia lịa, khẽ cắn môi.
Tất cả mọi thứ của Thẩm Tiểu Khương, bất cứ lúc nào, cũng có thể tác động đến toàn bộ thần kinh của nàng.
"Chị ơi, chị sao vậy, giẫm phải đá à?" cô bé khóa dưới tiến lên, "Lúc nãy xe sửa ống nước đi qua, đằng sau chở không ít đá nhỏ để vá đường. Nhưng mà chị sao thế ạ?"
"Chị không sao." Thẩm Tiểu Khương lạnh lùng trả lời một câu, rồi đi về phía ký túc xá. Cô nhấc chân bước ra một bước, bỗng nhiên dừng lại. Vừa định quay đầu xác nhận điều gì, lại nghe thấy trong ký túc xá có người gọi mình.
Thế là, Thẩm Tiểu Khương không quay đầu, trực tiếp trở về ký túc xá.
Nhìn bóng lưng Thẩm Tiểu Khương ngày càng mơ hồ, Trần Nghị cũng không hề thoải mái hơn. Lòng nàng thật rối bời, còn có một chút chua chát.
Từ giờ khắc này, nàng trở nên càng ngày càng cố chấp. Tại sao, xung quanh Thẩm Tiểu Khương lại có nhiều người như vậy?
Nhưng một giây sau, nàng lại lắc đầu. Ăn cái thứ giấm không có thân phận này, vừa buồn cười, lại vừa khó chịu.
Hai giờ sau, công việc thoát nước cuối cùng cũng kết thúc.
"Khương, này, dép lê." Tôn Giai Bảo hấp tấp chen đến trước mặt Thẩm Tiểu Khương.
"Ừm, cảm ơn."
Thẩm Tiểu Khương chuẩn bị đi tắm, mới phát hiện chỗ bàn chân bị rách đang chảy máu. May mà không sâu, cũng không đau lắm.
"Khương, cậu sao thế này?" Biểu cảm của Tôn Giai Bảo khoa trương, lời nói và hành động còn khoa trương hơn.
Thẩm Tiểu Khương cúi đầu liếc nhìn, đi chân trần trong nước, da bàn chân đã hơi ngâm nở. Chỗ bị rách hở ra một vết nhỏ, mép vết thương có màu trắng, giống như bọt sóng.
"Không sao đâu, vài hôm nữa là khỏi." Thẩm Tiểu Khương tỏ ra rất thản nhiên.
"Không được!" Tôn Giai Bảo không biết từ đâu tìm ra một miếng băng cá nhân, trên đó còn in hình Pokémon, "Đây, tớ dán cho cậu."
Thẩm Tiểu Khương không thích người khác chạm vào lòng bàn chân mình, lập tức từ chối: "Không cần!"
Tắm xong đi ra, Thẩm Tiểu Khương phát hiện, ánh mắt Tôn Giai Bảo nhìn mình có chút kỳ quái.
"Khương, cậu nói xem, dạo này tớ thường xuyên thấy dì út của tớ trong trường, có phải là hơi kỳ lạ không?"
Nghe vậy, Thẩm Tiểu Khương quay đầu liếc nhìn Tôn Giai Bảo, cố gắng để giọng mình nghe thật bình thản: "Cậu có thể nhìn nhầm rồi."
"Nhìn nhầm gì chứ, dì ấy còn nói chuyện với tớ nữa. Hỏi ký túc xá của chúng ta có phải xảy ra chuyện gì không, có sinh viên nào bị thương không. À, mà phải rồi!" Tôn Giai Bảo vừa nói, vừa đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Khương, trừng mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Thẩm Tiểu Khương cầm khăn mặt lau tóc, không mặn không nhạt nhìn bạn một cái: "Nhìn tớ như vậy làm gì, tớ ghét nhất người khác nói chuyện nói một nửa."
Tôn Giai Bảo chớp mắt mấy cái: "Dì ấy còn hỏi về cậu nữa."
Tim Thẩm Tiểu Khương đập thịch một tiếng.
Sau đó, cô giật giật chiếc khăn mặt, che đi nửa gương mặt của mình: "Hỏi tớ cái gì."
Nếu không phải có chiếc khăn mặt, Tôn Giai Bảo nhất định có thể thấy được sự căng thẳng trên gương mặt cô, cũng nhất định có thể nghe được sự run rẩy trong giọng nói cô.
Tôn Giai Bảo nhún vai: "Cũng không có cố tình hỏi về cậu đâu, chỉ là nói ký túc xá của chúng ta có bị ảnh hưởng không, tớ nói không. Sau đó dì ấy có lẽ cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, hỏi bạn thân của tớ có sao không. Tớ nghĩ bạn thân của tớ chẳng phải là cậu sao, liền nói cho dì ấy là không sao cả."
Nói xong, Tôn Giai Bảo liền đi về phía ghế của mình.
"Dì út của tớ không phải là người hay quan tâm người khác, có thể hỏi như vậy, chậc..."
Thẩm Tiểu Khương không trả lời nữa, miếng băng cá nhân in hình Pokémon trong tay cô đã bị nắm đến nhàu nát.
"À mà thôi, tớ ra ngoài một lát." Nói xong, Thẩm Tiểu Khương rời khỏi ký túc xá.
Tôn Giai Bảo vừa bật máy tính lên, nhìn giao diện tải game, cô nàng nhíu mày, lẩm bẩm: "Hai người họ, đều có chút kỳ lạ."
...
Đi đến cổng ký túc xá, Thẩm Tiểu Khương bỗng nhiên dừng bước, đưa tay nhìn miếng băng cá nhân in hình Pokémon ngẩn người.
Mình bây giờ, rốt cuộc là đang làm gì?
Cô đột ngột xoay người, bàn chân vốn không có cảm giác gì, vì động tác quay người quá lớn, mà loáng thoáng đau.
Sau đó, cô lại quay lại, bước hai bước về phía cổng.
"Chị Tiểu Khương, chị chưa đi ăn cơm à?" cô bé khóa dưới được Thẩm Tiểu Khương giúp đỡ từ cổng đi vào.
"À, chuẩn bị đi đây." Thẩm Tiểu Khương cười cười.
cô bé khóa dưới ngượng ngùng vén tóc ra sau tai, từ trong túi xách lấy ra một hộp sữa dâu: "Chị ơi, nghe chị Giai Bảo nói chị thích uống, cái này cho chị ạ."
Thẩm Tiểu Khương nhìn chằm chằm hộp sữa dâu một lúc lâu, rồi uyển chuyển từ chối.
cô bé khóa dưới cảm ơn sự giúp đỡ của Thẩm Tiểu Khương buổi sáng, kiên quyết nhét hộp sữa vào tay cô, sau đó chạy đi.
Thẩm Tiểu Khương: "..." Ờm, cái miệng của Tôn Giai Bảo thật sự là quá lớn.
Cách đó không xa, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống từ chiếc Rolls-Royce, bộ sườn xám bó sát người ôm lấy vòng eo gợi lửa, cả người đung đưa, quấn lấy trái tim của mọi người.
Nàng đi về phía Thẩm Tiểu Khương, hất cằm, đôi môi trên dưới tách ra một khe hở nhỏ, ánh mắt lạnh lùng từng chút, từng chút khảy lên những dây thần kinh yếu ớt của Thẩm Tiểu Khương.
"Em rốt cuộc có bao nhiêu cô em gái tốt thế?"
Trần Nghị nói nhẹ như mây bay, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại nghe ra một mùi giấm nồng nặc.