“Cho nên ta cần ngươi gia nhập, cùng tiến hành cầu nguyện đối với bộ sậu dụ Nguyên Thủy Thiên Tôn ra này. Cầu nguyện cần đạo cụ chưa chắc hữu dụng, là ngươi Vu Cổ Sư cấp bậc này mới được.”
Cầu nguyện (cầu phúc) là một trong ba kỹ năng chính của Vu Cổ Sư cảnh giới Thánh Giả, có thể thông qua bố trí nghi thức, hướng tồn tại vô thượng trong cõi hư vô cầu nguyện, đạt được kẻ đó phù hộ, khiến việc bản thân mưu cầu xuôi gió xuôi nước.
Vu Cổ Sư ở cổ đại có được địa vị cực cao, ở dân gian cũng thường được xưng là “Dã Vu Sư”, được người ta kính sợ. Chuyện cầu nguyện càng đơn giản, xác xuất thành công càng lớn.
Huyết Yến Tử nếu là cầu nguyện kế hoạch săn Nguyên Thủy Thiên Tôn thành công, như vậy trong đó liền có rất nhiều điều kiện cần có trước, bọn họ phải có kế hoạch chi tiết hoàn thiện hơn nữa không có lỗ hổng quá lớn.
Mà không phải trốn ở nhà cái gì cũng không dám, chỉ khai đàn làm phép, Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ tới cửa chịu chết. Cái này hiển nhiên không có khả năng.
Mà Sắc Dục Thần Tướng yêu cầu càng thêm đơn giản, cầu nguyện săn bắn thành công, liên quan đến quá nhiều nhân tố, xác xuất thành công có hạn, nếu chỉ là cầu nguyện có thể dụ Nguyên Thủy Thiên Tôn ra, ở dưới điều kiện tiên quyết có kế hoạch chi tiết, lấy cấp bậc của Huyết Yến Tử, xác xuất thành công có thể nói trăm phần trăm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn có lẽ mắt sẽ xuất hiện vấn đề, dẫn tới không thể sử dụng Tinh Tướng thuật, hoặc là sẽ trở nên sơ ý tim to, quên sử dụng Tinh Tướng thuật... Tóm lại, đối phương nhất định sẽ xuất hiện đủ loại ngoài ý muốn, thúc đẩy hắn tiến đến.
“Sau khi xong việc, toàn bộ phần thưởng, chúng ta chia 50:50.” Sắc Dục Thần Tướng cười nói: “Ta người này ưu điểm số lượng không nhiều lắm chính là, hứa hẹn đối với phụ nữ, chưa bao giờ đổi ý.”
Huyết Yến Tử đứng dậy, đi về phía một gian phòng thấp trong sân, nói:
“Ta bây giờ đã có thể khai đàn làm phép, ngươi đi mang tới máu tươi của tiểu gia hỏa kia, nói cho ta biết quan hệ cụ thể của hắn với Nguyên Thủy Thiên Tôn... “
…
Mười giờ tối.
Trong phòng ngủ, Trương Nguyên Thanh nằm ở trên giường, suy nghĩ tung bay.
“Sắc Dục Thần Tướng giết nhất cả một tiểu đội chính phủ, tương đương là hướng phân bộ Tùng Hải tuyên chiến. Vụ án bình thường các trưởng lão có lẽ sẽ không quản, bây giờ sợ là ngồi không yên được nữa. Các trưởng lão nghiêm túc hẳn lên, Ma Nhãn cũng có thể giam giữ, mình nếu là Sắc Dục Thần Tướng, mình sắp tới nhất định sẽ rời khỏi Tùng Hải, hoặc ẩn núp... Như vậy, muốn tìm được hắn, giết chết hắn, liền quá khó rồi.”
Mà ngươi vĩnh viễn không biết Sắc Dục sẽ ở khi nào giết trở về, đến lúc đó lại là một tiểu đội bị diệt, hơn nữa, Trương Nguyên Thanh cảm thấy Sắc Dục rất có khả năng nhằm vào mình.
Lý do rất đơn giản, trong bảng treo thưởng tổ chức tà ác tuyên bố, nằm ở Địa bảng, nhưng cấp bậc chỉ có cấp 4, mình là con mồi tỷ lệ thu về trên đầu tư cao nhất.
Sắc Dục Thần Tướng săn hắn, lý do rất đầy đủ. Tựa như nghề nghiệp hợp pháp đuổi giết nghề nghiệp tà ác trên bảng truy nã, đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần lý do cùng thù hận ngoài định mức.
Treo thưởng chính là động lực tốt nhất.
“Thật là, từ Lý Hiển Tông đến Ma Nhãn, lại đến Sắc Dục, Binh Chủ giáo là chống đối mình? Thật không dễ gì sống sót từ phó bản giết chóc đi ra, sống yên ổn cũng chưa được mấy ngày, mình chỉ là muốn ở trước khi tiến vào phó bản một lần sau, yêu đương bình thường với Quan Nhã một hồi...”
Trương Nguyên Thanh đang định tắt đèn đi ngủ, điện thoại di động ‘Ting’ một tiếng, có tin nhắn tới. Hắn cầm lên điện thoại di động, mở khóa màn hình, phát hiện là Khấu Bắc Nguyệt gửi tin nhắn đến: “Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi gần đây gom chút tiền, muốn mời anh ăn bữa cơm. Tiểu Viên cũng có mặt, anh có muốn tới hay không?”
Mời mình ăn cơm?
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, thằng nhóc hay xấu hổ này từ khi nào biết sống như vậy?
Khấu Bắc Nguyệt rất cảm kích hắn, điểm ấy Trương Nguyên Thanh là biết, mặc kệ là vụ án của chị gái, hay là cởi bỏ khúc mắc của cha mẹ, hoặc là hỗ trợ tấn thăng Thánh Giả.
Đã giúp nhiều như vậy, phàm là thằng nhóc đó là cô em, nên tự giác lột sạch bản thân tự nằm lên giường chờ hắn lâm hạnh, như thế mới có thể báo đáp đại ân đại đức của Thiên Tôn.
Chỉ là bản thân thiếu niên hội chứng tuổi dậy thì, mạnh miệng, da mặt mỏng, nói câu “Cảm ơn anh” cũng có thể đỏ bừng mặt, bảo hắn mời khách ăn cơm, không khác gì khiến hắn liều mạng.
Hắn là mẹ Bắc Nguyệt dạy, mặc dù không đáp lại mình, nhưng cô ấy cũng cảm thấy thiếu nợ mình nhiều nhân tình như vậy, nên mời khách ăn bữa cơm... Trương Nguyên Thanh thuận tay bấm điện thoại.
Chuông vang hồi lâu, bên kia mới kết nối. Trương Nguyên Thanh hỏi:
“Tiểu Viên có đó không?”
“Tiểu Viên còn chưa tới.” Trong loa truyền tới tiếng của Khấu Bắc Nguyệt, “Anh cứ nói có tới hay không đi?”