Sắc Dục Thần Tướng bình luận đối với người hầu này, mặc dù là Thánh Giả, nhưng quá ngu xuẩn, dẫn theo bên người sẽ chỉ hỏng việc, tùy tùng giả.
Loại đần độn này Ma Nhãn có thể thích, nếu làm việc dưới trướng Diệt Tuyệt, tuyệt đối không sống sót qua ba ngày.
“Reng reng reng!”
Lúc này, điện thoại của Khấu Bắc Nguyệt vang lên, người gọi tới là “Tiểu Viên”.
Sắc Dục Thần Tướng và Huyết Yến Tử đồng thời nhíu mày, người trước nói:
“Trấn an cô ta.”
Khấu Bắc Nguyệt tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, nhận cuộc gọi.
Trong loa vang lên thanh âm nghiêm nghị của Tiểu Viên:
“Giờ là mấy giờ rồi, sao còn chưa về khách sạn.”
Vừa rồi còn nói không biết gạt người, Khấu Bắc Nguyệt mở mồm là nói láo được.
“Tiểu Viên, tôi đang đi ship hàng, hôm nay đặc biệt nhiều đơn, tôi muốn kiếm nhiều tiền, giúp đỡ chi tiêu cho khách sạn.”
Bên kia trầm mặc mấy giây, giọng điệu chuyển sang mềm mại: “Khách sạn thiếu mấy đồng đó của cậu? Về sớm một chút.”
Nói xong, liền kết thúc cuộc gọi.
Sắc Dục Thần Tướng cười nhạo một tiếng:
“Mau về nhà đi, nếu không mẹ sẽ đánh mông.”
Mặt Khấu Bắc Nguyệt lập tức đỏ lên.
Khoảng nửa tiếng sau, một đợt tiếng chuông điện thoại vang lên, Huyết Yến Tử lấy ra một cái điện thoại kiểu dáng cũ kỹ, nhận cuộc gọi, cũng mở loa ngoài.
“Chị Yến, có một chiếc taxi vào thôn, đại khái mười phút sau tới trang trại du lịch.” Đầu kia truyền tới tiếng của tiểu đệ.
Huyết Yến Tử hỏi:
“Chỉ có một chiếc xe taxi? Phía sau có theo đuôi hay không?”
“Chưa phát hiện.” Tiểu đệ trả lời.
Trong mắt Sắc Dục Thần Tướng lóe lên sự tham lam, hưng phấn, liếm môi, tựa như chờ đợi hưởng thụ bữa ăn thịnh soạn: “Cuối cùng dụ được hắn ra rồi.”
Huyết Yến Tử kết thúc cuộc gọi, “Làm việc theo kế hoạch!”
Xe taxi chạy trên đường xi măng uốn lượn, hai bên núi non chập chùng, đang vào giữa hè, thảm thực vật tươi tốt, như một chiếc áo khoác xanh biết, gắt gao bọc lấy ngọn núi.
Lại đi qua mấy khúc ngoặt, rốt cuộc tới nơi.
Trong màn đêm nặng nề, căn nhà gạch đỏ đèn đuốc sáng trưng, cửa chính ngoài sân, dựng biển hiệu đèn màu “trang trại du lịch Giếng Đá”.
Đập chứa nước cách đó không xa như tấm gương nhẵn bóng, chiếu ra trang trại du lịch, gió đêm hiu hiu, sóng nước lấp lánh.
“Vị trí có chút lệch, nhưng cảnh sắc không tệ.”
Trương Nguyên Thanh xuyên qua cửa kính xe, thưởng thức phong cảnh.
Xe taxi dừng lại ở đất trống bên ngoài trang trại du lịch, trên bãi đất trống chỉ có một chiếc xe con màu đen đỗ, căn nhà gạch đỏ mặc dù đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có khách.
Tài xế nói: “Đến rồi.”
Trương Nguyên Thanh đã thấy Khấu Bắc Nguyệt đợi mình cạnh bảng hiệu.
Hắn lập tức dùng di động thanh toán tiền xe, mở cửa xe, đón Khấu Bắc Nguyệt, cười nói:
“Khụ khụ, hôm nay mặt trời mọc phía tây à, có thể ăn cơm của Vụ Chủ Bắc Nguyệt của chúng ta, bản Thiên Tôn hết sức vinh hạnh.”
Hắn nhìn quanh một vòng, chưa nhìn thấy xe con màu trắng quen thuộc, hỏi:
“Tiểu Viên còn chưa tới?”
Khấu Bắc Nguyệt nghiêm mặt, đi tới trước mặt hắn, thấp giọng nói:
“Tiểu Viên có việc chậm trễ, lập tức tới ngay, tôi cho anh xem một món đồ.”
“Thứ gì?”
Trương Nguyên Thanh đang đi tới, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy trong tay Khấu Bắc Nguyệt có thêm một con dao găm, thân dao khắc đầy chú văn vặn vẹo tà dị.
Trước mắt hắn đột nhiên hoa lên một cái, đại não chợt bị ảo giác hỗn loạn, nghe nhầm chiếm cứ hết.
“Phập!”
Một giây sau, dao găm sắc bén đâm vào ngực Trương Nguyên Thanh, đâm xuyên qua trái tim đang đập.
Con ngươi Trương Nguyên Thanh đột nhiên trợn to.
“Xin lỗi, tất cả cái này đều là mệnh lệnh của chủ nhân...”
Khấu Bắc Nguyệt chính tay đâm kẻ thù, nước mắt trong mắt trào ra, hắn cũng không biết là vì sao.
Dao găm xuyên qua trái tim, đồng thời điên cuồng cướp đoạt sinh cơ trong cơ thể này.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, Trương Nguyên Thanh giãy thoát ảo giác cùng nghe nhầm ảnh hưởng, hắn chưa chất vấn Khấu Bắc Nguyệt vì sao lấy oán trả ơn, mà là một cước đá bay tên khốn kiếp đang cảm xúc sụp đổ này.
Ngay sau đó thân thể Trương Nguyên Thanh sụp đổ thành ánh sao mộng ảo, xuất hiện ở cách mười mấy mét, ôm vết thương đầm đìa máu ở ngực, hướng về đập chứa nước chạy trốn.
Hắn đã trúng cạm bẫy.
Trang trại du lịch không có khách, nằm ở nơi vắng vẻ, Tiểu Viên từ đầu tới cuối chưa xuất hiện, Khấu Bắc Nguyệt đột nhiên lấy oán trả ơn, tất cả cái này đều nói cho hắn biết, có người bố trí sát cục.
Mà hắn đến đây theo lời mời, thế mà quên dùng Tinh Tướng thuật quan sát khuôn mặt của mình.
Đoạn đường này chạy tới, hắn thế mà chưa từng gọi điện cho Tiểu Viên, chưa gửi tin nhắn chứng thực.
Cái này căn bản không phù hợp tính cách của hắn.
Kẻ địch có thể bất tri bất giác vặn vẹo thói quen của hắn, điểm này phi thường đáng sợ, cũng làm lòng người hoảng hốt.
Trong sân trang trại du lịch, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giống như phụ nữ nông thôn đi ra, cô đi đến bên cạnh Khấu Bắc Nguyệt, cầm lấy con dao găm dính máu tươi Trương Nguyên Thanh, sống dao cắt nhẹ một cái trên lòng bàn tay.