Thật cẩn thận, năm vị Chúa Tể liên thủ, đối diện cho dù mai phục một vị Thiên Vương, cũng có thể thong dong ứng đối... Trương Nguyên Thanh vừa móc điện thoại di động, vừa đi ra ngoài phòng sách.
Lúc này, phải cảm tạ sao lưu đám mây, điện thoại di động tuy hư hao, nhưng danh bạ, hình ảnh, tin nhắn các loại số liệu, có thể thông qua sao lưu đám mây tồn trữ.
Hắn chưa đánh mất số điện thoại di động của cung chủ điên.
Trương Nguyên Thanh đẩy ra cửa gỗ màu nâu, gọi vào số bà điên.
Chuông vang vài tiếng, đầu kia nhận cuộc gọi, tiếng cười tủm tỉm truyền vào tai Trương Nguyên Thanh, “A, cậu rất ít chủ động liên hệ tôi, có phải nhớ tôi rồi hay không?”
Giọng của cô trong mềm mại mang theo từ tính, tựa như tiểu yêu nữ đang liếc mắt đưa tình với tình lang.
Cô ta luôn thích trêu chọc mình... Trương Nguyên Thanh bây giờ còn chưa có tự tin liếc mắt đưa tình với bà điên, nói chuyện nghiêm túc hẳn hoi, nói:
“Chúng tôi đã định vị được vị trí Sắc Dục, Phó Thanh Dương mời cô cùng nhau ra tay.”
Chỉ Sát cung chủ thu liễm ý cười:
“Vẻn vẹn một tên Sắc Dục, không đến mức khiến Phó Thanh Dương chủ động mời tôi, còn có kẻ địch khác?”
Trương Nguyên Thanh rất am hiểu xã giao lập tức nịnh hót: “Cung chủ băng tuyết thông minh, lan tâm huệ chất, quả nhiên nhạy bén, là như vậy...”
Nói một lần nỗi băn khoăn của Phó Thanh Dương.
Chỉ Sát cung chủ nghe xong, gọn gàng dứt khoát nói: “Mười phút!”
Trương Nguyên Thanh tắt máy, trở lại phòng sách, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nói: “Cung chủ mười phút sau đến.”
Phó Thanh Dương, Thiên Hỏa trưởng lão, Cẩu trưởng lão khẽ gật đầu, lặng lẽ chờ đợi.
Không khí trong phòng sách có chút trầm mặc, ai cũng chưa nói chuyện, giống như đội ngũ sắp xông ra chiến trường.
Hy vọng hành động hôm nay có thể thuận lợi, hoàn toàn giải quyết Sắc Dục tai hoạ ngầm này, gã này không chết, mình ngủ cũng ngủ không yên, cũng không cam lòng...
Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên cạnh Quan Nhã, sắc mặt trầm ngưng.
Quan Nhã mím mím môi, ở góc độ người khác không nhìn thấy, lặng lẽ nắm tay Trương Nguyên Thanh.
“Lấy đội hình của chúng ta mà nói, Sắc Dục chỉ là một con loài bò sát giả.” Cô cười nói.
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, tâm tình thả lòng vài phần. Tay cô mát lạnh, mềm mại mịn màng, sờ rất thoải mái.
Năm phút đồng hồ sau, đình viện biệt thự nổi lên một trận cuồng phong, thổi cửa sổ vang lên ‘lách cách’, cửa gỗ hai cánh màu nâu của phòng sách kêu ‘rầm’ một tiếng mở ra, cuồng phong gào thét mà vào.
Mọi người đều nghiêng đầu, nâng cánh tay, ngăn cản cuồng phong ập tới trước mặt.
Đợi cuồng phong bình ổn, trên thảm đỏ nối thẳng cửa thư phòng, có một cô gái cao gầy mặc váy đen đứng đó, cô đeo cái khăn che mặt màu đen, mái tóc đen như thác nước.
Lạc Thần trưởng lão của Thủy Thần cung, cô ấy chính là vị trưởng lão kia ở Tùng Hải đại học từng cứu mình! Mình nhớ rõ Phó Thanh Dương từng nói, trong đại học Tùng Hải cất giấu một vị trưởng lão...
Trương Nguyên Thanh đánh giá vị trưởng lão này, đồng thời ở trong đầu tìm tòi học sinh nữ, giáo viên nữ mình biết, dò số chỗ ngồi, ý đồ phân biệt ra thân phận của Lạc Thần.
Dáng người cô cực kỳ cao gầy, cao khoảng 1.73 mét, da thịt dưới cái khăn che mặt màu đen cực kỳ trắng nõn, cổ tay áo màu đen lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết, bàn tay cốt nhục cân xứng, cực kỳ thanh tú.
Cái khăn che mặt che mất hai phần ba mặt, nhưng đôi mắt mang chút sương mù, như đám sương trên núi sau trận mưa, rất đẹp.
Trương Nguyên Thanh nghĩ hồi lâu, mang giáo viên nữ sinh viên nữ mình biết đều nhớ lại một lần, càng thêm kỳ quái, thầm nhủ người đẹp như thế, mình ở đại học Tùng Hải lăn lộn gần một năm, thế mà không chút ấn tượng, cái này quả thực là vũ nhục đối với mình.
Lạc Thần trưởng lão đảo qua mọi người trong phòng sách, khẽ gật đầu với Cẩu trưởng lão, về phần Phó Thanh Dương cùng Thiên Hỏa trưởng lão, thì bị cô không nhìn.
Người trước mấy ngày trước còn ở trong phòng hội nghị đấu khẩu cô, người sau xưa nay thủy hỏa bất dung, quan hệ không tốt.
Lại đợi khoảng năm phút đồng hồ, Phó Thanh Dương như có cảm giác, nhìn về phía cửa sổ bên trái, mà ở lúc hắn làm ra động tác này, ba vị trưởng lão khác đã hướng tầm mắt qua.
Chỉ thấy trong khe hở cửa sổ bò vào những sợi dây nhỏ đỏ sẫm, những dây nhỏ này càng bò càng nhiều, như thác nước cỡ nhỏ chảy vào phòng sách, cuối cùng bành trướng, phồng lên, hóa thành một cô gái mặc váy dài hoa mỹ thời Tống, đeo màu bạc mặt nạ.
Một đỏ một đen, hai vị nữ Chúa Tể làm nền cho nhau tỏa sáng.
Phó Thanh Dương thản nhiên nói:
“Đến đông đủ rồi, tôi nói ngắn gọn, mười phút trước, chúng tôi định vị được Sắc Dục Thần Tướng ở trấn Giang Tâm, vì phòng ngừa Binh Chủ giáo đặt bẫy, cho nên mời các vị cùng nhau hành động.
Sắc Dục thần sẽ không dừng lại quá lâu ở một chỗ, thậm chí hôm nay đã có thể rời khỏi. Binh quý thần tốc, phương tiện giao thông thì không cần, mấy Chúa Tể chúng ta trực tiếp dẫn bọn họ đi qua.”
Nói xong, hắn nhìn năm vị Thánh Giả trong phòng sách một lần.