Nhưng ngay lúc này, tim hắn bỗng nhiên đập nhanh, gương mặt nóng bừng, tay chân bủn rủn không có sức, đầu óc mê man từng cơn, thân thể xuất hiện loạng choạng, đứng không vững, tựa như người uống say.
Mình rõ ràng đã nín thở... Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng lui về, kéo giãn khoảng cách, đề phòng bị kẻ địch đánh lén, đồng thời nhìn thấy Yule Ban hai mắt mê ly, chân lảo đảo, giống như người say mèm.
Cô ta cũng chịu ảnh hưởng, nhưng mức độ “say rượu” rõ ràng nhẹ hơn.
Trương Nguyên Thanh may mắn mình lui nhanh.
“Đi!”
Baker giống như thùng rượu như một chiếc chiến xa, lao tới cửa sổ khu làm việc, ở trong tiếng thủy tinh vỡ, ở trong vô số mảnh vụn thủy tinh văng khắp nơi, từ cao mấy chục tầng nhảy xuống.
Hắn phi thường quyết đoán, mắt thấy trong thời gian ngắn không địch nổi kẻ địch, lập tức rút lui.
Yule Ban theo sát, tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Đừng đuổi theo...” Ngài Bill dựa lưng vào tường, thở dốc từng hơi từng hơi.
Mình khẳng định không đuổi theo, nếu thật muốn đuổi theo, thì phải xem tướng mạo, không chừng khói mù lại biến thành huyết quang tai ương...
Trương Nguyên Thanh bịt kín miệng mũi, đứng tại chỗ.
Mấy giây sau, ngài Bill miễn cướng lấy tinh thần, cuống quýt cởi giày màu đen, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, nói:
“Đưa Annie tới phòng làm việc của tôi, vết đạn trên người cô ấy cần xử lý.”
Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu, thu hồi Hộp Thôi Miên, đi đến góc tường bế Annie lên, xuyên qua khu vực làm việc, đi theo Bill tới văn phòng xa hoa rộng rãi.
Dọc đường, nhân viên công ty dược phẩm Ant vẫn lâm vào trạng thái hôn mê, chưa tỉnh lại.
Cả công ty một mảng hỗn độn, “Bom Tiếng Vang Điên Cuồng” tạo thành diện tích không nhỏ sụp xuống, ánh lửa kích hoạt hệ thống bảo an, vòi phun vẩy nước trên trần phun ra bọt nước mạnh mẽ.
Phối hợp người bị thương, người chết ngang dọc đầy đất, quả thực tựa như hiện trường sau chiến tranh.
Ngài Bill đẩy ra cửa gỗ nặng nề của văn phòng, chạy bộ đến cạnh tủ rượu, không nói hai lời, trước rót cho mình một ly rượu mạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trương Nguyên Thanh chú ý tới, hắn tay trái kịch liệt co rút, chân phải máu tươi đầm đìa, chất lỏng đặc màu đỏ tươi dọc theo ống quần nhỏ xuống.
Ngài Bill lấy ra một pho tượng điêu khắc gỗ đầu sơn dương, đưa chén rượu thủy tinh ghé đến bên miệng cái đầu sơn dương.
Trong miệng sơn dương chảy xuôi chất lỏng màu xanh lục, rất hiển nhiên, đây là một đạo cụ, nghề nghiệp Mộc Yêu.
Hắn sau khi hứng nửa chén, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt tái nhợt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hồng hào, thở dài:
“Tôi bị thương không nặng, không cần thiết sử dụng sinh mệnh nguyên dịch, như vậy phí tổn quá lớn, làm ăn lỗ vốn không phù hợp tác phong thương nhân.”
Nói xong, hắn liếc Annie một cái bị đặt ở sô pha, nói:
“Cô ấy bị bắn, trước khi trị liệu, cần lấy đạn ra. Nguyên Thủy tiên sinh, giao cho cậu đó.”
Trương Nguyên Thanh nhìn nhìn Annie lưng bị máu tươi nhuộm đỏ, lại nhìn nhìn lão nam nhân:
“Ông tới đi, tôi không biết làm ngoại khoa.”
“Không, không cần!” Bill lắc đầu: “Trực tiếp mổ lấy ra là được, sinh mệnh lực Thánh Giả không yếu ớt như vậy.”
Hắn đặt chén rượu xuống, liếc một cái khuôn mặt đang ngủ tái nhợt nhưng xinh đẹp của Annie, nhún nhún vai:
“Tôi không tiện xử lý thay cô ấy, nắm chặt thời gian, cô ấy bị thương không nhẹ.”
“Sau khi lấy đầu đạn ra, đút cho cô ấy uống một chén thuốc trị liệu.”
Hắn chỉ chỉ tượng điêu khắc gỗ đầu sơn dương.
Nói cứ như tôi thì rất tiện... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm một tiếng, không từ chối nữa, móc điện thoại di động gọi điện cho Phó Thanh Dương.
“Bang chủ, cao ốc Quốc Tế bên này chiến đấu giải quyết rồi, hai tên Thánh Giả lẩn trốn, xem phản ứng của bọn hắn, cao tầng câu lạc bộ hẳn là không mai phục ở phụ cận.”
“Ngài phái người tới thu thập cục diện đi, gọi nhiều xe cứu thương một chút.”
“Vất vả rồi!” Phó Thanh Dương khen ngợi một câu, tắt máy.
Ngài Bill thở dài, “Tôi ra ngoài phối hợp một chút, công ty đã hy sinh rất nhiều nhân viên vô tội, bọn họ chỉ là người thường, tôi cực kỳ áy náy. Chiến đấu giữa linh cảnh hành giả, sẽ luôn lan đến người vô tội.”
Hắn vẻ mặt kịch liệt đau đớn rời khỏi văn phòng.
Trương Nguyên Thanh thì lấy ra Lưỡi Dao Khát Máu, cắt áo ngoài, áo sơmi trắng của Annie, lộ ra cái lưng đường cong duyên dáng.
Hắn lại nhẹ nhàng đánh gãy móc treo màu đen, dùng khăn tay thấm khô máu ở lưng, thấy rõ lỗ đạn dữ tợn.
Trương Nguyên Thanh chỉnh lại Mắt Kính Người Quan Sát, mũi dao sắc bén tì lên da thịt mềm mại, đang bắt đầu làm giải phẫu ngoại khoa, chợt phản ứng lại, thu hồi dao.
“Cái đệch, dùng Lưỡi Dao Khát Máu làm phẫu thuật, sẽ tiễn Annie quy thiên ngay lập tức...”
Hắn lẩm bẩm một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, ở quầy tiếp tân tìm được Bill chờ đợi phía chính phủ đến, mượn ông một con dao găm sắc bén.
Quay về văn phòng, mũi dao dọc theo vết thương, cắt da thịt mềm mại, cắt máu thịt, trong từng dòng máu tươi trào ra, gẩy ra đầu đạn.