Hắn vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa, không có chút âm trầm kiệt ngạo của người tà đạo.
Trưởng lão Cao Phong nói:
“Ngàn năm đã qua, nay là niên đại dân chúng đương gia làm chủ, hoàng quyền sớm là bụi bậm trong lịch sử, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Đôi mắt bị tối đen chiếm cứ hốc mắt kia lộ ra một mảng hoảng hốt, cách vài giây, vị tu sĩ cổ đại này thở dài nói:
“Ngàn năm nháy mắt...”
Hắn nhìn về phía trưởng lão Cao Phong, nói: “Bổn tọa chính là chưởng giáo Thuần Dương giáo.”
Quan Nhã nhíu mày nói: “Ta mặc kệ ngươi là chưởng giáo hay ma đầu, mời từ trên người đồng bạn ta rời khỏi, bằng không, chúng ta sẽ áp dụng tất cả thi thố cưỡng chế.”
“Ha ha.” Thuần Dương chưởng giáo cười cười:
“Một luồng tàn hồn của ta ký thác ở trong Liệt Diễm Kỳ, là cô ta sử dụng pháp khí kích hoạt ý thức của ta. Bổn tọa chỉ là mượn thân thể của cô ta, đi ra hít thở không khí. Kéo dài hơi tàn một ngàn năm, nguyên thần bổn tọa đã cực độ suy yếu, rất nhanh sẽ trở về trong thiên địa.”
Mọi người nhìn về phía trưởng lão Cao Phong.
Trưởng lão Cao Phong khẽ gật đầu, như tán đồng trạng thái của Thuần Dương chưởng giáo, hỏi:
“Ngươi là như thế nào bị phong ấn ở đây, sự tích trên bia văn nói, là thật?”
Thấy trưởng lão đang thăm dò bí ẩn của tiên môn cổ đại, các chấp sự tạm thời an tĩnh lại, dựng thẳng tai nghe.
Ma đầu quay đầu liếc tấm bia đá phía dưới một cái, bật cười một tiếng, “Cắt câu lấy nghĩa mà thôi.”
“Khi ta tâm ma quấn thân, quả thật làm ra rất nhiều việc sai lầm, giết rất nhiều người vô tội, nhưng tất cả cái này, đều nhờ nghiệt đồ kia ban cho. Thời Bắc Tống, thiên địa linh lực từ từ loãng, vô số người tu hành khó tiến thêm nữa, nghiệt đồ đó của ta thiên tư thông minh, bất đắc dĩ chịu giới hạn bởi thiên địa đại thế, không thể tấn thăng Kim Ô. Vì tìm kiếm đột phá, ả nhất niệm thành ma, nghĩ ra một biện pháp khi sư diệt tổ.”
“Biện pháp gì?!” Trưởng lão Cao Phong hỏi.
Trong mắt Thuần Dương chưởng giáo hiện lên một vệt căm ghét:
“Ả thừa dịp ta bế quan, liên hợp người ma môn, lấy bí pháp kích phát tâm ma của ta, lại lấy trấn giáo chi bảo Thuần Dương giáo cướp lấy dương phách của ta, mưu toan lấy biện pháp ăn người, thay thế ta, tấn thăng Kim Ô.”
“Nhưng ả đã xem nhẹ bổn tọa, ta tuy mất đi một nửa dương phách, lại vẫn xông ra khỏi vòng vây, từ đó về sau thần trí thác loạn, bị tâm ma chủ đạo, tạo ra một loạt nhân họa.”
Lại là tà thuật “ăn người” tấn thăng, lão mõ từng nói, từ Tống tới Minh, thiên địa linh lực khô kiệt, người tu hành vì mạng sống, tấn thăng, đồng môn tương tàn, ngay cả ông từ đệ tử của nàng, năm đó cũng đi lên con đường không lối về này, ừm, Kim Ô chỉ là Thần Nhật Du nhỉ? Trương Nguyên Thanh suy nghĩ tung bay.
Cách nói của Thuần Dương chưởng giáo, phù hợp nhận thức của hắn đối với lịch sử tu hành cổ đại.
Thuần Dương chưởng giáo tiếp tục nói:
“Sau đó nữa, ả thuận lợi luyện hóa dương phách của bổn tọa, tấn thăng Kim Ô, dẫn Thuần Dương giáo chúng khi sư diệt tổ, phong ấn ta ở đây. Những vật bồi táng này, chẳng qua là hư tình giả ý làm ra vẻ mà thôi.”
Hoa Ngữ chấp sự bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách nội dung bia văn ghi lại đối với ngươi nói không tỉ mỉ, thì ra là có ẩn tình như vậy.”
Mấy vị chấp sự tin hơn phân nửa, nhưng trưởng lão Cao Phong từ chối cho ý kiến, suy tư vài giây, hỏi:
“Vậy cô ta vì sao chưa giết ngươi, mà là phong ấn ở đây.”
Thuần Dương chưởng giáo hừ nói:
“Đây là chỗ dối trá của nghiệt đồ đó. Phong ấn ta hơn một ngàn năm, cùng giết ta có gì khác nhau đâu, ả ngược lại có được một cái thanh danh tốt.”
Trưởng lão Cao Phong hỏi: “Nghiệt đồ trong miệng ngươi, vị đế cơ đời Tống kia trên tấm bia đá ghi lại, là ai?”
Hắn phải tiến một bước xác nhận.
Thuần Dương chưởng giáo hơi trầm mặc, ôn hòa cười nói:
“Nghiệt đồ đó của ta chỉ sợ đã sớm hao hết tuổi thọ, chết đi nhiều năm. Các ngươi muốn xem, vậy liền cho các ngươi xem chút.”
Dứt lời, tay trái không nắm Liệt Diễm Kỳ vung vung, ở bên cạnh người chế tạo ra một ảo giác.
Đó là một vị mỹ nhân mặc váy cung đình máu trắng, trên búi tóc búi quanh tinh xảo đẹp đẽ cắm một chiếc Kim Bộ Diêu*, ngũ quan trong trẻo tuyệt lệ, cái trán trơn bóng dán trang trí hình dạng hoa mai.
* 1 loại trang sức búi tóc, sẽ lay động khi bước đi.
Cái này, cái này... Trương Nguyên Thanh khó có thể khống chế vẻ mặt của mình, lộ ra chấn động, kinh ngạc rõ ràng.
Lão mõ!
Cô gái trẻ tuổi Thuần Dương chưởng giáo huyễn hóa ra, thế mà lại là lão mõ.
Đương nhiên, không phải lão mõ giờ này ngày này, mà là lão mõ lúc trẻ tuổi, trong sự trong trẻo lạnh lùng, lộ ra một tia ngây ngô cùng ngạo kiều, xem tuổi tác, đại khái sẽ không vượt qua hai mươi, còn ở năm tháng xanh tươi mình là “mỹ mỹ tiểu công cử”.