Điểm liên hệ duy nhất của nàng với hiện thực là Nguyên Thủy Thiên Tôn, hậu bối kia thiên phú tốt, nói chuyện lại dễ nghe, tính tình coi như thuần lương, lão mõ rất thưởng thức, nổi lên lòng ái tài, cho nên tính để đệ tử không nên thân hầu hạ hắn.
Một mặt là bồi dưỡng Nguyên Thủy Thiên Tôn, một mặt khác là Ngân Dao hóa thành âm vật, di hoạ vô cùng, nếu không có “chủ nhân” ôn dưỡng tế luyện mọi lúc, tu hành sẽ dừng lại không tiến bộ.
Mà chính nàng lười làm việc phục vụ đệ tử.
Nhưng cân nhắc kỹ, quả thật không thỏa đáng, tiểu tử đó mặt ngoài cung kính đối với nàng, làm sao biết sau lưng nghị luận nàng như thế nào, ví dụ như —— lão mõ!
Ngân Dao tuy bất hiếu, tốt xấu gì là thân truyền đệ tử của nàng.
Thấy sư tôn trầm ngâm không nói, Ngân Dao quận chúa vội nói:
“Sư tôn, con có việc quan trọng bẩm báo.”
Tam Đạo sơn nương nương nói: “Nói!”
Ngân Dao quận chúa nhỏm người dậy, vẫn duy trì tư thế quỳ, “Con từng từ trong miệng một kẻ lông bông tên là Ma Quân biết được tình báo Kim Ô tấn thăng Nhân Tiên, hắn nói sau khi Tinh Thần cùng Hắc Nguyệt có chốn thuộc về, phó bản cất giấu Liệt Dương rốt cuộc mở ra rồi, sư tôn ngài có thể tự do xuyên qua phó bản, có lẽ, có lẽ có thể thử một lần.”
Tạm dừng một chút, cô lại bổ sung: “Đệ tử chỉ biết nhiều như vậy.”
Tình báo này cô luôn nhớ kỹ trong lòng, trước mắt sư tôn muốn đưa cô đi hầu hạ một tiểu tử thối, Ngân Dao chỉ đành lấy ra bày tỏ lòng trung thành.
Tinh Thần cùng Hắc Nguyệt đều có chỗ thuộc về rồi... Tam Đạo sơn nương nương nhíu mày suy tư một lát, hỏi:
“Ngươi làm sao biết được? Ma Quân kia lại là loại người nào, vì sao nói với ngươi những thứ này.”
Sắc mặt Ngân Dao quận chúa nhất thời trở nên nhăn nhó.
Tam Đạo sơn nương nương chưa ép hỏi, chăm chú nhìn cô một lát, nói:
“Việc hầu hạ Nguyên Thủy Thiên Tôn, tạm thời không đề cập tới.”
Ngân Dao nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, một đạo hào quang màu vàng nhu hòa xuyên thấu địa cung, chiếu vào trên người Tam Đạo sơn nương nương.
Một tiếng nói nhỏ mơ hồ không rõ quanh quẩn ở trong mộ thất:
“Nương nương nương nương mau ra đây, nương nương nương nương mau ra đây, tài liệu triệu hồi rất đắt tiền...”
“Nương nương nương nương mau ra đây, nương nương nương nương mau ra đây, tài liệu triệu hồi rất đắt tiền...”
Trong phòng ngủ, điều hòa vận chuyển gió lạnh, chày Phục Ma tản mát ra mỏng manh hào quang màu vàng, mà tài liệu bày ở quanh nó, linh tính nhanh chóng xói mòn, hội tụ vào trong chày Phục Ma.
Trương Nguyên Thanh chờ trái chờ phải, mãi không thấy lão mõ hiện thân, điều này làm hắn có chút sốt ruột, nhịn không được bắt đầu lải nhải, hy vọng có thể triệu hồi lão mõ ra.
Trong nghi thức triệu hồi lần trước, có tấm da dê kia làm môi giới, hơn nữa thân ở phó bản, mà một lần này, hắn ở hiện thực, cũng không có tấm da dê làm môi giới.
Trương Nguyên Thanh đối với có thể triệu hồi lão mõ hay không, trong lòng thật ra không tự tin. Hắn cho rằng, lão mõ đã có thể hàng lâm hiện thực, như vậy, điều hắn cần làm, thật ra không phải mở ra một thông đạo triệu hồi, mà là “gõ cửa” .
Nói cho lão mõ, vãn bối thành kính của cô có việc tìm cô, lão mõ sẽ tự mình tới đây.
Trong từng phút từng giây chờ đợi, ngay tại lúc tài liệu sắp hoàn toàn tiêu hao hết linh tính, chày Phục Ma đột nhiên bùng nổ hào quang màu vàng mãnh liệt, một đạo nguyên thần ánh vàng rực rỡ từ trong chày Phục Ma dâng lên, lơ lửng ở không trung.
Tam Đạo sơn nương nương khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, tựa như có chút không vui: “Chuyện gì?”
Trương Nguyên Thanh nạp đầu bái luôn: “Cung nghênh nương nương, nương nương tiên tư tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại!”
Tam Đạo sơn nương nương ôn chuyện cùng đệ tử bị quấy rầy sắc mặt hơi nhíu lại, nói:
“Nói chuyện hẳn hoi, chuyện gì quấy rầy bổn tọa!”
Trương Nguyên Thanh đứng dậy, đi thẳng vào vấn đề nói:
“Nương nương, chúng ta đào móc được một chỗ cổ mộ, trong mộ dựng một tấm bia đá, viết Thuần Dương giáo phong ma địa...”
Vừa nói tới đây, hắn liền thấy sắc mặt Tam Đạo sơn nương nương đột nhiên thay đổi.
Trương Nguyên Thanh lần đầu ở trên mặt vị nương nương lạnh lùng xinh đẹp này nhìn thấy vẻ mặt biến hóa kịch liệt như thế.
Lão mõ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói:
“Các ngươi có mở ra quan tài đá hay không?”
“Có!” Trương Nguyên Thanh gật đầu, nói: “Chẳng qua nương nương ngài yên tâm, chúng ta đã diệt ma đầu trong quan tài đá, hồn phi phách tán, ta có thể xác định.”
Thân là Thần Dạ Du, hắn cực kỳ mẫn cảm đối với linh thể, không có khả năng mắc lỗi.
Lão mõ trầm mặc một phen, giọng điệu chăm chú, nói:
“Mang tình huống các ngươi ở trong cổ mộ, từ đầu tới cuối nói cho bổn tọa, đừng có bỏ sót bất cứ cái gì.”
Nương nương thái độ này... Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, nghiêm mặt nói:
“Rõ!”
Lập tức mang đủ loại chi tiết sau khi tiến vào cổ mộ, không làm giấu diếm, đủ mọi phương diện nói một lần, chỉ thiếu mang Khương Tinh Vệ vung lá cờ mấy lần cũng nói ra.