“Có!”
“Trong Thái Âm Luyện Thần Thiên, có một đạo phù lục, tên là ‘Phá Sát Phù’, là phù lục cao cấp lấy Nhật chi thần lực dẫn cháy, ta mang kỹ xảo vẽ phù truyền thụ cho ngươi, ngươi sau này có thể lợi dụng nhật chi thần lực trong chày Phục Ma chế tác Phá Sát Phù, có thể đổi chút bạc.” Nàng nói.
Phát tài rồi... Trương Nguyên Thanh mừng rỡ, nạp đầu bái ngay: “Đa tạ nương nương!”
Nàng hài lòng gật đầu, lại hỏi:
“Ngươi khi nào lại vào linh cảnh?”
“Trong vòng nửa tháng.”
Lão mõ trầm ngâm vài giây: “Ta sẽ cho ngươi mấy phần quyển trục triệu hồi, sau này trở về hiện thế, ngươi liền dùng nó gọi ta.”
Ài... Trong lòng Trương Nguyên Thanh thấy một phen không nỡ, “Vãn bối rõ rồi.”
Chày Phục Ma chung quy là phải trả lại, không thể chiếm dương phách của người ta không trả, lão mõ nếu là tà ma ngoại đạo, hắn có lẽ đã lọt hố chày Phục Ma.
Nhưng vị nương nương cao ngạo lạnh lùng này chính phái ra ngoài dự liệu, hơn nữa đối với hắn cũng không tệ.
Về tình về lý, hắn đều phải trả, cũng may lão mõ chưa chặt đứt phần nhân quả này, đáp ứng cho hắn tấm da dê.
…
Trời tờ mờ sáng, Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên bàn, duỗi cái lưng mỏi.
Trên bàn bày một xấp bùa giấy vàng thật dày, trên đó linh lục mượt mà, đầu bút lông liền mạch lưu loát, có một đạo vận khôn kể, đây là bùa lão mõ vẽ.
Trong thùng rác nhét đầy giấy vàng nhăn nhúm, bút pháp đỏ tươi xiêu xiêu vẹo vẹo, đây là bản thảo bỏ đi của Trương Nguyên Thanh.
Hắn luyện một buổi tối, chưa có một tác phẩm thành công.
Trái lại có mấy tấm suýt nữa thành công, nhưng cuối cùng đều bởi vì Trương Nguyên Thanh run rẩy, lại làm cả lá bùa trở thành rác, điều này làm thiên tài trẻ tuổi của Ngũ Hành minh cực kỳ uể oải.
Nhưng lão mõ lại cảm khái nói, người tu hành cổ đại vẽ bùa học ba năm mới có thể nhập môn, mà linh cảnh trực tiếp ban cho các ngươi thiên phú linh lục, ngắn thì mấy ngày, lâu là nửa tháng, là có thể nắm giữ một loại phù lục cao cấp.
“Đối với người tu hành cổ đại mà nói, tu hành là chuyện cả đời, tinh tiến thong thả, cho nên bọn họ có rất nhiều thời gian nghiên cứu năng lực bản thân, khai phá ra đủ loại pháp thuật, mà đối với linh cảnh hành giả mà nói, từng tháng một lần phó bản, ba tháng một lần phó bản một người nguy cơ sinh tử, sống sót đã là dốc hết toàn lực, nào có thời gian nghiên cứu pháp thuật.”
Cho nên linh cảnh hành giả đương đại, thiên tư tốt, ngắn ngủn vài năm có thể trở thành đại lão một phương.
Mà người tu hành cổ đại khổ tu nửa đời, có thể cũng chỉ là Thánh Giả, đây còn là dưới tình huống thiên địa linh lực chưa loãng.
Nhưng người tu hành cổ đại tỉ lệ tử vong không cao, mà linh cảnh hành giả tỉ lệ tử vong rất cao, qua vài năm, “thiên tài” tầng dưới tầng trung có lẽ đã đổi một đám.
Có được tất có mất.
Mang bùa giấy vàng thu hồi ngăn kéo, Trương Nguyên Thanh day day mi tâm, lại cảm thấy đau đầu vì Thuần Dương chưởng giáo.
“Thần Dạ Du vốn chính là nghề nghiệp đỉnh phong, Thuần Dương chưởng giáo còn có thể rất nhiều pháp thuật loè loẹt, lại kiêm tu kỹ năng nghề nghiệp Huyễn Thuật Sư, mà Huyễn Thuật Sư cũng là nghề nghiệp đỉnh phong, lại thêm tâm ma quấn thân, điên điên khùng khùng, làm việc không có hạn cuối.”
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, thế này ai đỡ được? !
“Dù sao mình là không đỡ được, báo cáo cho Phó Thanh Dương, trời sập xuống có người cao gánh, để các trưởng lão đi đau đầu đi. Ừm, nhưng mình cũng rất nguy hiểm, tương đương thay lão mõ thừa nhận bộ phận nhân quả, lợi ích là khúc mắc của cô ta với mình sâu thêm.”
Nhân quả dây dưa càng sâu, lại càng khó giũ sạch quan hệ, ví dụ như, nếu không có Thuần Dương chưởng giáo chuyện này, nhân quả của hắn cùng lão mõ, tỷ lệ đại khái sẽ chấm dứt ở sau khi trả lại chày Phục Ma.
Nhưng trước mắt xảy ra chuyện Thuần Dương chưởng giáo, trong ngắn hạn đừng nghĩ giũ sạch quan hệ.
Hắn đứng dậy ở bên cạnh bàn, hóa thành một ánh sao mộng ảo, biến mất ở trong phòng ngủ.
…
Thôn Thất Ngữ.
Cổ mộ trong núi, trong chủ mộ thất, một đạo hào quang màu vàng xuyên thấu bề mặt, chiếu xạ vào địa cung tối tăm.
“Quận chúa quận chúa, lão yêu bà kia lại tới rồi!”
Búp bê âm ngọc bày ở trong hốc tường hét lên một tiếng thanh thúy, lạch cạch đánh đổ.
Gương quỷ cùng hộp son bạc trong hốc tường bên cạnh run bần bật.
Ngân Dao quận chúa bay ra khỏi quan tài ngọc, đứng hầu ở bên, nhìn Tam Đạo sơn nương nương trong hào quang màu vàng chậm rãi buông xuống, cung kính nói:
“Sư tôn! Ngài chạy đi hiện thế rồi??
“Vậy, nam tử kia triệu hồi ngài, là Nguyên Thủy Thiên Tôn phải không?”
Tam Đạo sơn nương nương chậm rãi hạ xuống đất, hào quang màu vàng tiêu tán, nàng gật đầu nói:
“Đúng vậy!”
Không chờ Ngân Dao quận chúa “mở miệng”, lão mõ lạnh lùng nói: “Ngươi ở đây còn có tâm nguyện chưa xong hay không?”