Đào Hoa Phù có thể ở trong phạm vi nhất định, khiến mình cùng người khác phái sinh ra giao cắt, nếu vị khác phái kia vừa vặn có hảo cảm đối với mình, sự tình sẽ nước chảy thành sông, trở nên vô cùng thuận lợi, mà hảo cảm cao thấp, quyết định tiến độ truyền đạo học nghề, tựa như Nhị Nhị hảo cảm đối với mình, thấp hơn xa đầu bếp nữ xinh đẹp. Trương Nguyên Thanh đối với công hiệu của Đào Hoa Phù đã có một cái nhận thức tương đối rõ ràng.
Thời điểm nào đó nó sẽ rất hữu dụng, ví dụ như lần trước Quan Nhã lúc đến trong nhà ăn cơm, nếu có một tấm Đào Hoa Phù, có thể trấn áp cục diện.
…
Biệt thự cỡ nhỏ, phòng chiếu phim lầu một.
Trong phòng tối tăm, cường quang màn ảnh lớn lấp đầy toàn bộ phòng chiếu phim, nội sảnh bày bốn cái ghế mềm có công năng mát xa, bốn vị nữ thành viên đội tuần tra lười biếng nằm ở ghế mềm.
Các cô thống nhất mặc quần đùi thuần sợi bông mát mẻ, đôi chân dài hoặc gác chéo, hoặc cuộn lại, hoặc khép lại, sơn móng màu đỏ là Quan Nhã, sơn móng màu hồng là Tạ Linh Hi, sơn móng màu đen là Nữ Vương.
Cái gì cũng không sơn gác chân lên trên bàn trà là Khương Tinh Vệ.
Tạ Linh Hi treo trên cổ tai nghe điện thoại kiểu đội đầu tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, quay đầu nhìn một lần Khương Tinh Vệ nghiêng người ở bên cạnh, ngủ ngáy “khò khò”, tức giận nói:
“Cô ấy ồn quá, có thể chuyển cô ấy về phòng hay không?”
Khương Tinh Vệ là không ở bên này, nhưng ngẫu nhiên sẽ tới chơi, có đôi khi sẽ ngủ ở phòng cho khách lầu hai, có đôi khi được quản gia đón đi.
Quan Nhã cùng Nữ Vương đều không để ý cô oán giận, một người chuyên tâm xem phim, một người cúi đầu lướt điện thoại di động.
“Hừ, em đi tìm Nguyên Thủy ca ca!”
Tạ Linh Hi hừ một tiếng điệu đà, đứng dậy, lắc cái mông nhỏ rời khỏi phòng chiếu phim.
“Nguyên Thủy ca ca, tối nay có thể mượn phòng chiến đấu của biệt thự Phó trưởng lão không, người ta muốn theo anh luyện tập thể thuật.”
Trương Nguyên Thanh ăn xong bữa tối, uyển chuyển từ chối đầu bếp nữ mời, trở lại phòng ngủ thay quần áo, vừa lột trần bản thân chỉ còn một cái quần lót boxer, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng của Tạ Linh Hi.
Ngay sau đó, cửa phòng ngủ mở ra.
A, thời gian duy trì của Đào Hoa Phù so với mình nghĩ càng lâu hơn... Trương Nguyên Thanh yên lặng buông ra cái tay tính cởi quần lót boxer, nhìn cửa phòng, bất đắc dĩ nói:
“Anh đang thay quần áo, em trước khi vào phòng người khác có thể gõ cửa không?”
“Em, em, em gọi anh rồi mà...” Bé trà xanh cũng không ngờ được sẽ thấy một màn như vậy, có chút bất ngờ không kịp phòng bị, nói chuyện lắp bắp, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể Trương Nguyên Thanh, phát sáng.
Cơ ngực cường tráng căng lên, cơ bụng đường nét rõ ràng, đường ghi lê khêu gợi, đôi chân dài mà khỏe mạnh, tỉ lệ thân thể hoàn mỹ, cơ bắp đường nét mượt mà.
Tạ Linh Hi suýt nữa không dời ánh mắt đi được.
“Xem xong rồi mau ra ngoài, anh nếu là ra vẻ chút, bây giờ đã che ngực, không, che khố hét lên rồi.” Trương Nguyên Thanh tức giận làm ra động tác xua đuổi.
“Nguyên Thủy ca ca.” Tạ Linh Hi lại chưa đi, ngược lại hỏi một vấn đề không liên quan: “Quan Nhã tỷ tỷ là bạn gái anh sao?”
“Đúng vậy!” Trương Nguyên Thanh cho cậu trả lời khẳng định.
“Gạt người.” Tạ Linh Hi cau cái mũi, “Vậy, vậy hai người buổi tối vì sao không ngủ cùng nhau, em cũng chưa nghe thấy thanh âm đó.”
Ồ đúng, cô bé này có Thuận Phong Nhĩ (tai thính) phạm vi nhỏ. Trương Nguyên Thanh nghe vậy, ánh mắt đặt ở tai nghe điện thoại kiểu đội đầu màu hồng trên cổ cô.
Đạo cụ này có thể nghe lén động tĩnh phụ cận, lúc trước kết bạn tới khách sạn Vô Ngân truyền đạt di chúc của “Xấu Hổ Làm Cha”, cô từng dùng đạo cụ này nghe lén động tĩnh sau khi Tiểu Viên tiến vào khách sạn.
“Bạn trai bạn gái thì nhất định phải lên giường?” Trương Nguyên Thanh chính nghĩa nghiêm khắc: “Tình yêu kiểu Plato mới là chân thành tha thiết nhất mê người nhất. Đương nhiên, anh cảm thấy Quan Nhã sớm hay muộn sẽ nghĩ thoáng ra.”
Có lẽ ngay tại đêm nay... Trong lòng hắn yên lặng bổ sung một câu.
Tạ Linh Hi bừng tỉnh đại ngộ, khuôn mặt nhỏ dâng lên nụ cười, tựa như cực kỳ vui vẻ, sau đó, cô giống như hạ quyết tâm nào đó, lấy đủ dũng khí, thấp giọng nói:
“Thật ra, thật ra Nguyên Thủy ca ca, em vẫn luôn rất ngưỡng mộ anh, em không thích bạn cùng lứa tuổi, bởi vì bọn họ quá ngây thơ, mà cho dù là Nguyên Thủy ca ca nam sinh tuổi này, cũng ngây thơ muốn chết.”
“Nhưng Nguyên Thủy ca ca anh không giống với bọn họ, anh trưởng thành hơn bạn cùng lứa tuổi, anh đẹp trai như vậy, thông minh như vậy, ở cùng một chỗ với anh em luôn là cảm thấy vui vẻ, rất có cảm giác an toàn.
“Em khảo sát anh lâu như vậy, còn chưa kịp tiếp cận, đã bị Quan Nhã đáng giận đoạt đi rồi.”
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, những lời này em nghĩ kỹ rồi nói, em trực tiếp như vậy, anh cũng không biết tiếp như thế nào, cái này không phù hợp tính cách của em nha.