“Các chị ấy không ăn sáng sao?” Khương Tinh Vệ vừa nghe liền mừng rỡ, còn có loại chuyện tốt này?
Liền nói: “Vậy phần kia của hai chị ấy liền cho em ăn đi, từ nhỏ thầy đã dạy em, không thể lãng phí thức ăn.”
“Reng reng reng ~ “
Điện thoại di động trong túi Trương Nguyên Thanh vang, vừa xem người gọi tới, hắn nhất thời tinh thần rung lên, vội vàng nhận cuộc gọi.
“Lý huynh, nghĩ xong rồi?” Hắn mỉm cười nói.
“Tôi có thể gia nhập đội tuần tra, nhưng không thể điền tin tức thân phận, lại càng sẽ không gia nhập chính phủ, mà là lấy thân phận nhân viên lâm thời tồn tại.” Lý Thuần Phong nói:
“Phương diện công tác, tôi sẽ dốc hết tất cả khả năng giúp cậu, chuyện ở ngoài công tác, cậu không thể cưỡng cầu, không thể thăm dò riêng tư của tôi. Nếu đáp ứng, tôi hôm nay có thể đến Tùng Hải đưa tin.”
Quả nhiên là thành viên tổ chức bí ẩn, nhưng anh đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, tương đương là nói cho tôi biết anh có vấn đề, chẳng qua, cái này coi như là một loại thẳng thắn thành khẩn, không hổ là bạn bè từng chung hoạn nạn... Trương Nguyên Thanh cười nói:
“Không thành vấn đề, nhưng chúng ta cần lập một phần khế ước, anh không thể lấy bất cứ phương thức nào đạt tới mục đích hại tôi.”
Lý Thuần Phong không do dự: “Được!”
Kết thúc trò chuyện, hắn lập tức gửi địa chỉ biệt thự vịnh Phó gia cho Lý Thuần Phong.
Ăn xong bữa sáng, tiếng chuông điện thoại di động lại một lần nữa vang lên, người gọi tới là Phó Thanh Dương.
“Lão đại, chuyện gì, tôi đang muốn nói với anh, có một đồng nghiệp mới hôm nay sẽ đến Tùng Hải, tôi dẫn tới đây xử lý thủ tục vào làm, vấn đề của hắn có chút phiền toái.” Trương Nguyên Thanh nói một lần yêu cầu của Lý Thuần Phong.
“Được!” Phó Thanh Dương trước sau như một thỏa mãn hắn.
“Nhưng cái này không phù hợp lưu trình, lão đại anh thực đồng ý?”
“Cấp dưới của cậu, tự mình phụ trách khống chế, xảy ra vấn đề tự cậu chịu trách nhiệm!” Phó Thanh Dương thản nhiên nói.
Đây là phong cách của Phó Thanh Dương, hắn có thể rất hào phóng thỏa mãn đại bộ phận yêu cầu của bạn, nhưng chưa bao giờ làm bảo mẫu cùng giáo viên.
“Ngài tìm tôi có chuyện gì?” Trương Nguyên Thanh kéo đề tài về.
“Có nhiệm vụ cần cậu đi một chuyến.” Phó Thanh Dương nói.
Lại có nhiệm vụ? Phá Sát Phù mình còn chưa vẽ xong đâu!
Trương Nguyên Thanh hỏi: “Lão đại, Phá Sát Phù tôi còn chưa vẽ xong đâu.”
“Đội tuần tra Tùng Hải chỉ có cậu và Quan Nhã rảnh.” Phó Thanh Dương chặn lại hắn từ chối, sau đó giải thích:
“Không phải chuyện cấp tốc, cậu có thể để hai ngày nữa lại xử lý, một trong những nhân vật chính của sự kiện, là đồng bạn của cậu ở trong phó bản giết chóc.”
Đồng bạn trong phó bản giết chóc, mạng lưới quan hệ, thành viên tổ chức của hắn ở trong Ngũ Hành minh, Trương Nguyên Thanh nhất thời không từ chối nữa, chủ động hỏi:
“Cụ thể là chuyện gì? Ai gặp phiền toái?”
Phó Thanh Dương nói:
“ ‘Bạch Hổ Vạn Tuế’ thành phố Tĩnh Hải tỉnh Tán Trang hôm trước gặp ám sát, đang bị thương nặng hôn mê, phân bộ thành phố Tĩnh Hải không đủ nhân thủ, hy vọng đội tuần tra Tùng Hải có thể giúp đỡ điều tra, truy bắt hung thủ.”
Bạch Hổ Vạn Tuế bị người ta ám sát? Trương Nguyên Thanh nhíu mày, ấn tượng của hắn đối với Bạch Hổ Vạn Tuế vẫn là rất khắc sâu, trong thành viên chính phủ trong phó bản giết chóc đi theo hắn lăn lộn, Bạch Hổ Vạn Tuế là tinh anh trong đó.
Chủ yếu là, rất hiểu liếm hắn.
Phó Thanh Dương tiếp tục nói:
“Căn cứ đồng nghiệp thành phố Tĩnh Hải điều tra, kẻ tập kích theo dõi Bạch Hổ Vạn Tuế rất lâu rồi, hàng xóm xung quanh hắn đều bị âm thầm ảnh hưởng, trở thành cơ sở ngầm của kẻ tập kích.
“Sau lần đầu tiên tập kích chưa thành công, rất nhanh đã ở trong bệnh viện tiến hành lần ám sát thứ hai, một lần này thiếu chút nữa giết chết ‘Bạch Hổ Vạn Tuế’, hắn đến nay hôn mê bất tỉnh.
“Tôi phỏng đoán, kẻ tập kích còn có thể có lần thứ ba. Trước mắt tôi lấy danh nghĩa đi công tác phái hai tiểu đội đóng quân Tùng Hải ở trong bệnh viện bảo hộ sát bên người, nhưng phòng giặc chỉ có thể nhất thời, hơn nữa tiểu đội trú đóng không thể rời khỏi khu trực thuộc quá lâu. Cậu chế tác xong Phá Sát Phù, mau chóng chạy đi xem đi.”
Trương Nguyên Thanh nhíu mày nói: “Vì sao không hướng phân bộ Bàng thị cầu viện?”
Thành phố Tĩnh Hải chỉ là một thành thị Địa cấp, số lượng cao thủ có hạn, không đủ nhân thủ có thể lý giải, nhưng tỉnh Tán Trang là tỉnh lớn, phân bộ Bàng thị nhân thủ vẫn là rất đầy đủ, không nên chật vật như thế.
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Phân bộ Tĩnh Hải từ chối hướng phân bộ Bàng thị cúi đầu, bọn họ cho rằng mọi người là cùng cấp, cầu viện nên lựa chọn phân bộ cao hơn một cấp.”
“...” Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, tôi thế mà không có lời nào để nói.
Hắn nhất thời nhớ tới kết cấu tổ chức các phân bộ lớn của tỉnh Tán Trang. Bình thường mà nói, phân bộ chỗ tỉnh lị thống lĩnh hành giả chính phủ toàn bộ tỉnh, thống lĩnh các phân bộ nhỏ lấy thành thị cấp Địa làm đơn vị.