“Tiểu Đậu Bỉ đối với dì trẻ có thân cận đặc thù, dì trẻ, dì trẻ...”
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, trạng thái huyền ảo vô cùng của Trương Nguyên Thanh nháy mắt bị đánh vỡ.
“Đi thôi, đi cùng dì tới trung tâm mua sắm đi.” Giang Ngọc Nhị nũng nịu nói.
Cô hôm nay mặc là váy xếp li liền tất, giày màu trắng, áo đơn rộng màu lam nhạt, bởi vì diện mạo ngọt ngào đáng yêu, thoạt nhìn rất tươi tắn, rất nhu thuận.
Giang Ngọc Nhị có thể trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng trên thị trường xem mắt, bề ngoài nhu thuận này là nguyên nhân chủ yếu.
Đàn ông tự tin cảm thấy cô gái xinh đẹp nhu thuận dễ khống chế, đàn ông tự ti cũng sẽ cảm thấy mỹ nữ như vậy ở chung áp lực không lớn.
Trương Nguyên Thanh ngẩn ra nhìn dì trẻ, trong mũi bỗng nhiên phun ra hai dòng máu ấm áp.
...
Sân bay Tùng Hải.
Bãi đỗ xe trong lòng đất, Phó Thanh Dương ngồi ở trong xe MPV chờ đợi hồi lâu, cau mày gọi điện thoại di động cho trợ lý.
Sau khi điện thoại kết nối, giọng hắn trầm thấp hỏi:
“Sao còn chưa đi ra.”
Hắn là tới đón, chuyến bay sớm ở một giờ trước đã hạ cánh, nhưng trợ lý đến bây giờ còn chưa dẫn người đi ra.
Phó bách phu trưởng thời gian quý giá, sao có thể lãng phí ở trên loại việc nhỏ này?
“Bách phu trưởng, hắn...” Trợ lý hạ giọng, nói: “Hắn đã bắt cặp với một mỹ nữ, ở lỳ trong sân bay không chịu đi, nói muốn trao đổi cảm tình...”
Gân xanh trên trán Phó Thanh Dương giật giật, nói:
“Nói cho hắn, là tự hắn đi ra, hay là tôi đi vào lôi hắn ra.”
Trợ lý bên kia vâng dạ, sau đó cúp điện thoại.
Vài phút sau, trợ lý dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi vào bãi đỗ xe trong lòng đất, đi về phía xe MPV.
Người trẻ tuổi này mặc quần dài rộng thùng thình màu trắng, áo đơn màu lam nhạt, khi bước đi tay áo tung bay, cực kỳ phiêu dật. Hắn ngũ quan tuấn tú, mắt cười mỉm nheo nheo, có một sự lười biếng xâm nhập trong xương tủy.
Thân hòa, lười biếng, vô hại.
Đây là ấn tượng người trẻ tuổi cho người ta.
Phó Thanh Dương lạnh như băng nói: “Không hổ là hoa công tử, đi đến chỗ nào cũng có cô gái lao đầu vào lòng.”
Vị hoa công tử nổi danh ngang với hắn này, người cũng như tên, là công tử đào hoa không hơn không kém, cha hắn là Thái Nhất môn chủ, gia thế hiển hách, cộng thêm bản thân thiên phú xuất chúng, oanh oanh yến yến quay chung quanh ở bên người hắn nhiều đếm không xuể.
Nếu là đơn thuần hảo sắc, đương nhiên không đủ để đặt song song với Phó Thanh Dương, người này được gọi chệch đi là hoa công tử, là vì hắn rất hiểu phụ nữ, danh tiếng rất tốt trong giới nữ.
Đối mặt trào phúng, Linh Quân nheo mắt mỉm cười, “Đừng nói thô tục như vậy, mỹ nhân là tác phẩm nghệ thuật, cần tinh tế thưởng thức chậm rãi tìm hiểu, mới có thể khai quật ra vẻ đẹp của các nàng, đây là phong nhã.”
Phó Thanh Dương nhíu nhíu mày, “Bởi vì cậu phong nhã, đã lãng phí của tôi một giờ, chậm trễ chính sự.”
“Anh Thanh Dương, cuộc đời đâu không phải chỉ có sự nghiệp, còn có rất nhiều tốt đẹp đáng giá khai quật.” Linh Quân cười híp mắt nói: “Chuyện Phán Quan Mắt Quỷ tôi đã biết được, sẽ toàn lực giúp đỡ anh. Cha cực kỳ để ý đối với cái chết của Phán Quan Mắt Quỷ.”
“Vì sao?” Phó Thanh Dương nhìn hắn.
“Thời gian cái chết của người này cùng Ma Quân rất gần, cha hoài nghi giữa hai bên tồn tại liên hệ.”
“Môn chủ vì sao chấp nhất với cái chết của Ma Quân, chấp nhất vào tìm kiếm truyền nhân Ma Quân?”
“Bởi vì trước khi Ma Quân chết, đã để lại ở trong thẻ nhân vật một thứ rất quan trọng.”
“Cái gì vậy.”
“Tôi chỉ có thể nói cho anh, thứ đó đại biểu cho chung cực, đại biểu cho bản chất của linh cảnh.”
...
Trung tâm thương mại Nhuận Phát, quán trà sữa.
Trương Nguyên Thanh xách bao lớn bao nhỏ túi mua sắm vào ngồi, bưng lên ly thủy tinh, hung hăng hút một hơi trà sữa có thả đá, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Nhất thời cảm giác cả người sống lại.
Cùng dì trẻ đi dạo trung tâm mua sắm mệt nhất không phải thân thể, mà là giày vò đến từ trên tinh thần.
Cũng may các chị em trẻ tuổi dáng người đẹp, có thể hóa giải loại mỏi mệt này, Trương Nguyên Thanh uống trà sữa, tâm tình rất không tệ.
Hắn xác nhận một sự kiện, quái bệnh của mình đã được giảm bớt hữu hiệu.
Trừ tần suất phát bệnh giảm đi, hắn chủ động kích phát bệnh cũ cũng trở nên càng thêm dễ dàng, một điểm quan trọng nhất là, đau đầu, chảy máu mũi các bệnh trạng sau khi phát bệnh giảm bớt.
Có lẽ về sau, hắn có thể tự do khống chế trạng thái sức mạnh bộ não sôi trào, vậy viết luận văn liền dùng để Vương Thái đến hỗ trợ, hề hề.
Không, như vậy quá mức không có tiền đồ... Trương Nguyên Thanh đuổi khỏi đầu ý nghĩ mê người này.
“Ài, tiền lương tháng này không đủ tiêu rồi.” Dì trẻ cảm khái nói.
Trương Nguyên Thanh lườm cô một cái, khinh thường nói: “Dì có khi nào tiền lương đủ tiêu, dì tiêu đều là tiền ông ngoại bà ngoại.”