Mười giờ tối, khách sạn Vô Ngân.
Hai chiếc xe bình điện chạy qua đường gồ ghề, rẽ ngoặt, chạy về phía khách sạn, cuối cùng đỗ ở cửa.
Khấu Bắc Nguyệt mặc đồng phục shipper mở ra thùng ship hàng, lấy ra một chồng hộp thức ăn, dẫn tiểu đệ của hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực vào khách sạn.
“Tiểu Viên, tôi mang theo bữa khuya cho cô, ài, hai người đi ship hàng, kiếm tiền đúng là nhanh!”
Khấu Bắc Nguyệt đặt đồ ăn ở trước quầy, xuân phong đắc ý nói.
Nhóc mập tháo mũ bảo hiểm, ân cần cởi ra đồ ship, cũng phát biểu nghi hoặc của mình:
“Hai người đi ship đồ khẳng định kiếm tiền hơn một người, nhưng lão đại, phương thức kiếm tiền có rất nhiều, chúng ta vì sao phải đi ship đồ?”
Khấu Bắc Nguyệt nói như lẽ thường phải thế:
“Bởi vì không biết cái khác.”
Nhóc mập mở miệng, lại phát hiện mình không còn lời nào để chống đỡ, chỉ có thể cúi đầu cởi túi, bày ra từng cái hộp thức ăn.
Cách vài giây, hắn lại phát biểu nghi hoặc:
“Không đúng, muốn kiếm tiền còn không đơn giản, lão đại anh bây giờ là Thánh Giả, hoàn toàn có thể bán đạo cụ giai đoạn Siêu Phàm, trở thành triệu phú còn không đơn giản.”
Không đợi Khấu Bắc Nguyệt trả lời, Tiểu Viên thản nhiên nói:
“Đạo cụ giai đoạn Siêu Phàm, nếu không sử dụng nữa, chúng ta sẽ tặng cho hành giả Siêu Phàm trong tổ chức, đề cao năng lực ứng đối nguy hiểm của bọn họ, bảo đảm tỷ lệ sinh tồn.”
Nhóc mập bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn biết dưới trướng Vô Ngân đại sư có một tổ chức rời rạc, ngày thường rải rác ở các nơi, đợi tới lúc đại sư giảng kinh, mọi người mới sẽ tụ tập ở khách sạn Vô Ngân.
Lúc này, ở sâu trong khách sạn truyền đến tiếng thang máy “Đinh”, ngay sau đó, một ông lão mặt đầy tướng khổ, tràn đầy nếp nhăn, từ trong khách sạn đi ra.
Lão xỏ một đôi giày da cũ nhăn nhúm, mặc áo ngắn tay giá rẻ mười mấy tệ, cùng với quần dài màu đen rẻ tiền tương tự.
Làn da ông lão đen đến bóng loáng, trải rộng nếp nhăn, giống như lão nông vất vả cày cấy trên đồng ruộng, hoặc người làm công nhật dốc sức kiếm ăn ở công trường.
Có thể dễ dàng từ trên mặt lão nhìn thấy tang thương do cuộc sống tàn phá tạo ra.
“Chú Trương?”
Khấu Bắc Nguyệt nhìn thấy ông lão, lộ ra kinh ngạc lẫn vui mừng, nói: “Sao chú lại tới đây? Cháu vừa vặn mua bữa khuya, cùng nhau ăn nha.”
Ông lão mặt đầy tướng khổ khẽ lắc đầu, “Chú tìm Vô Ngân đại sư giải thích nghi hoặc, còn có việc, không ăn được.”
Do dự một chút, lão nhìn Khấu Bắc Nguyệt, hỏi: “Nghe Tiểu Viên nói, vụ án chị gái cháu đã kết rồi?”
Khấu Bắc Nguyệt dùng sức gật đầu:
“Cháu về sau không có chấp niệm nữa, sẽ chuyên tâm đi theo Vô Ngân đại sư tu hành. Đúng rồi, là Nguyên Thủy Thiên Tôn kia giúp cháu lật lại bản án, chú Trương có biết hắn không?
“Tiểu tử đó là một nhân tài, cháu phải thừa nhận, hắn mạnh hơn cháu một chút, hắn rất thân mật đối với chúng ta loại người này, để hôm khác cháu giới thiệu cho chú quen biết.”
Nghe vậy, trên khuôn mặt thế sự xoay vần kia, rốt cuộc lộ ra một nụ cười từ đáy lòng:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bắc Nguyệt, cháu là may mắn.”
Lão tựa như không giỏi ăn nói, lăn qua lộn lại chỉ là “may mắn”, “vậy thì tốt” các lời, sau đó tẻ ngắt, có chút xấu hổ, chất phác hướng ánh mắt về phía nhóc mập.
Khấu Bắc Nguyệt vội giới thiệu nói:
“Hắn là thành viên mới của chúng ta ‘Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí’, là tiểu đệ của cháu. Chú Trương là lão tiền bối trong tổ chức chúng ta, tính cách rất tốt.”
Có thể nhìn ra, Khấu Bắc Nguyệt rất thích vị trưởng bối hiền hòa này.
Một nông dân thật thà, có chút chất phác, có chút ngốc, không giỏi nói chuyện, không giỏi kết giao.
Đây là ấn tượng đầu tiên của nhóc mập đối với chú Trương.
Hắn cung kính cúi đầu, nói: “Chú Trương!”
Trên khuôn mặt hơi chất phác của ông lão hiện lên một mảng lúng túng.
Khấu Bắc Nguyệt nói:
“Chú Trương, nghe Tiểu Viên nói, chú đoạn thời gian trước bị người chính phủ đả thương? Ai làm, có nặng lắm không? Cháu bây giờ đã là Thánh Giả, cháu có thể dẫn tiểu đệ báo thù cho chú.”
Chú Trương trầm mặc một phen, lắc đầu: “Không phải việc lớn, Bắc Nguyệt, Tiểu Viên, tôi đi về trước.”
Lại hướng nhóc mập gật gật đầu.
Khấu Bắc Nguyệt nói: “Ngài đi thong thả.”
Chờ chú Trương đi ra khỏi khách sạn, Khấu Bắc Nguyệt nói với nhóc mập:
“Tuổi của chú Trương thật ra có thể làm ông nội của tôi, chỉ là mọi người đều gọi ông ấy chú Trương, cho nên tôi cũng gọi như vậy, cậu theo tôi là được.
“Tính tình chú ấy có chút trầm, nhưng tâm địa rất tốt, rất bằng lòng trợ giúp vãn bối, cậu về sau có gì cần hỗ trợ, đều có thể tìm chú Trương, nhưng chú Trương không hay đến khách sạn Vô Ngân, bình thường không gặp được. Ài, bữa khuya tôi mua không nhiều, chú Trương đi rồi cũng tốt, bằng không cũng không đủ ăn.”
Nghề tự do tâm địa tốt? Nếu là người khác nói như vậy, nhóc mập sẽ cười nhạt, nhưng trải qua mấy ngày nay tìm hiểu, hắn biết rõ đây là một cái tổ chức tự mình cứu rỗi.
Tiểu Viên nhìn bóng lưng ông lão đi xa, khẽ nhíu mày.