Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1115 - 【Vip】 Chân Tướng (3)

【VIP】 Chân tướng (3) 【VIP】 Chân tướng (3)

Dựa theo tâm tính chú Trương, tiếp theo hẳn là “chủ động kính dâng”, nhưng không như mong muốn, không ngờ người đến chi viện sẽ là mình.

Trương Nguyên Thanh theo logic suy nghĩ tiếp.

Khó trách tối hôm qua lúc chú Trương nghe Tiểu Viên giới thiệu mình, vẻ mặt kinh sợ như vậy, danh tiếng Nguyên Thủy Thiên Tôn là đồng bạn chính nghĩa, lão đã từ chỗ Khấu Bắc Nguyệt biết được.

Nếu hành vi bức bách lão ám sát đồng nghiệp của Ngụy Nguyên Châu bại lộ, mình nhất định sẽ không thông cảm tha thứ, cho nên lão gánh vác toàn bộ hành vi phạm tội.

Nếu mình là Thám Báo, tối hôm qua hẳn đã nhìn ra manh mối, ài, muốn âm thầm giải quyết, liền không dẫn chị Quan Nhã theo. Còn có một việc chưa nghĩ ra, nếu như vậy, căn bản không cần hướng Tùng Hải cầu viện, âm thầm “giải quyết”, do Ngụy Nguyên Châu đánh gục kẻ tập kích, độc chiếm công lao không phải hoàn mỹ?

Bức bách ông nội ám sát đồng nghiệp, không được, liền giết chết ông nội dưỡng dục mình lớn lên biến thành công huân... Ngụy Nguyên Châu là tên điên bề ngoài khiêm tốn ôn hòa, trong lòng cố chấp âm trầm.

Chị Quan Nhã sao chưa nhìn ra? Hắn có đạo cụ đặc thù ẩn giấu tính tình của mình? Hay là đóng giả quân tử lâu, liền thực sự thành quân tử, khó phân biệt thật giả?

Tên súc sinh này... Trương Nguyên Thanh phun ra một ngụm khí đục, nói:

“Đại sư, tôi hiểu rồi!”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo xoay người, đi ra ngoài điện, phía sau truyền đến Vô Ngân đại sư cảnh báo:

“Việc này tự có nhân quả, bần tăng tôn trọng lựa chọn của hắn, cậu không cần nhiều chuyện.”

Đây là muốn mình đừng chõ mõm vào? Đừng nhúng tay nữa? Bước chân Trương Nguyên Thanh khựng lại một cái, hắn đứng ở cửa đại điện suy nghĩ vài giây, phản bác:

“Đại sư, tôi không phải đệ tử của ông, ông cũng không cần dạy tôi làm việc.”

Sải bước rời đi.

Hắn quay về đại sảnh, đi thẳng đến trước quầy, nhìn Tiểu Viên:

“Lái xe!”

“Đưa tôi đi văn phòng cảnh sát thành phố Tĩnh Hải.”

...

Thành phố Tĩnh Hải, văn phòng cảnh sát khu Hà Môn.

Đình thi trong phòng, Ngụy Nguyên Châu một mình đứng ở bên giường đặt xác, lăng lẽ chăm chú nhìn di dung ông lão.

Năm tháng quá khứ ở trong lòng cuồn cuộn không thôi, hắn từ nhỏ không có cha mẹ, từ khi biết chuyện đã sống cùng ông nội. Ông nội trừ trồng trọt, cái gì cũng không biết, cuộc sống nghèo khó mà gian nan.

Ngụy Nguyên Châu từ nhỏ đã hâm mộ bạn học có tiền tiêu vặt, hâm mộ bọn họ có quần áo mới cùng cặp sách đẹp, mà hắn một bộ quần áo mặc ba năm, may may vá vá lại một năm nữa, trợ cấp hộ nghèo cũng không lấy được.

Từ tiểu học được cấp hai, giày đi là đồ anh trai nhà bên không cần.

Một đứa nhỏ cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau, ngay cả quần áo mới cũng không mua nổi, nhất định trở thành đối tượng trẻ con cùng thôn xa cách, sau khi đi học càng thảm hại hơn, trẻ con cùng thôn còn sẽ nể mặt gia trưởng một chút, cùng lắm là không thân.

Bạn học trong trường học, đối với hắn loại trẻ con nghèo khổ không có người lớn chống lưng này, sẽ chỉ trao cho bạo lực.

Ngụy Nguyên Châu nhớ rõ vừa một năm đó vừa vào cấp hai, trong lớp tổ chức họp phụ huynh, ông nội vừa làm xong việc nhà nông, dính bùn đầy người, đã vội vã tới trường học.

Kết quả ngay cả cổng trường cũng không vào được.

Ánh mắt đó của các bạn học giáo viên, hắn có thể nhớ cả đời.

Hắn chán ghét những bạn học cùng giáo viên kia, càng chán ghét ông nội khiến mình mất mặt, chẳng lẽ ông ngay cả thay một bộ quần áo cũng không làm được?

Nửa đời đầu của Ngụy Nguyên Châu, là vượt qua ở trong xa cách, xem thường cùng bạo lực, cho nên hắn liều mạng đọc sách, đó là con đường duy nhất thay đổi vận mệnh của hắn.

Vì không để người ta khinh thường, vì không gặp bạo lực nữa, hắn tích cực thể hiện bản thân, tham gia hoạt động của lớp, trợ giúp bạn học, phối hợp giáo viên, ôn hòa lương thiện lễ phép tiết kiệm nhường nhịn, trở thành người tốt trong mắt bạn học, học sinh ngoan trong mắt giáo viên, chó tốt trong mắt ác bá trường học.

Làm một người hoàn mỹ, sẽ không bị người ta xem nhẹ, bị người ta bắt nạt, bởi vì bọn họ ở trên người ngươi không bắt lỗi được.

Một năm đó ông nội gặp chuyện, hắn cực kỳ sợ hãi, sợ bị thân thích người nhà đó trả thù, mười mấy năm kiếp sống gian khổ chưa rèn luyện ý chí của hắn, ngược lại mang đến cho hắn bóng ma tâm lý nghiêm trọng.

Hắn không nghĩ ra ông nội vì sao phải báo thù, vì sao phải phá vỡ cuộc sống yên bình.

Kẻ yếu là sẽ bị kẻ mạnh ức hiếp, đạo lý từ xưa đến nay, ông nội chưa từng đọc sách rất đáng buồn, bởi vì lão không hiểu những đạo lý này.

Muốn trở thành kẻ mạnh, không phải dựa vào cái dũng của thất phu, mà là trí tuệ cùng cố gắng. Hắn dựa vào bản thân cố gắng, thuận lợi học xong đại học, dưới cơ hội ngẫu nhiên trở thành linh cảnh hành giả, tiến vào Ngũ Hành minh, rốt cuộc nghênh đón cuộc sống tốt đẹp.

Những năm gần đây, hắn không dám phạm một chút xíu lỗi nào, hắn sợ phạm sai lầm, sợ gặp phải bạo lực cùng trách phạt.

Bình Luận (0)
Comment