Mình chỉ cần chết không thừa nhận, hắn liền không có cách nào lấy bất cứ thủ đoạn nào khống chế mình, Bàn Sơn chấp sự nhất định sẽ đề xuất kiểm tra DNA, đó chính là cơ hội chạy trốn của mình, có thể lợi dụng tính cách ngoan cố cổ hủ của Bàn Sơn chấp sự.
Ngụy Nguyên Châu vẻ mặt giận dữ, nói:
“Lãnh đạo, Nguyên Thủy Thiên Tôn vu oan tôi, tôi làm người thế nào anh rõ nhất. Tôi đã sớm tấn thăng Thánh Giả, chấp sự với tôi mà nói, chỉ là vấn đề thời gian, điểm ấy lãnh đạo anh là biết, tôi cần gì lại cấu kết nghề nghiệp tà ác ám hại Bạch Hổ Vạn Tuế?
“Lãnh đạo, tôi bằng lòng tiếp nhận điều tra, bằng lòng phối hợp điều tra, nhưng đây là việc của phân bộ Tĩnh Hải ta, khi nào đến lượt Nguyên Thủy Thiên Tôn bao biện làm thay?”
Bàn Sơn chấp sự nghe xong khẽ gật đầu, “Nguyên Thủy Thiên Tôn, trừ kiểm tra DNA, cậu còn có chứng cứ gì chứng minh Ngụy đội cấu kết nghề nghiệp tà ác?”
Trương Nguyên Thanh lắc lắc đầu.
Hắn đã từng xem thi thể chú Trương, linh thể lưu lại bị dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Hơn nữa, Thần Dạ Du hỏi linh, ở trong chính phủ vẫn luôn là “chỉ để tham khảo”, chẳng qua đại bộ phận thời điểm, hỏi linh dùng cho đọc lấy ký ức của nghề nghiệp tà ác hoặc người bị hại, không cần thiết nói láo.
Nhưng liên quan đến “tranh cãi” nội bộ, hỏi linh liền không thể đảm đương chứng cứ.
Về phần sự tồn tại của Vô Ngân đại sư và Tiểu Viên, là không thể nói, nói cũng không thể đảm đương nhân chứng, còn dễ dàng bị người ta trả đũa.
Bàn Sơn chấp sự nhìn hắn một cái thật sâu, giọng điệu chuyển thành lạnh nhạt:
“Tôi biết rồi, lên án của cậu tôi sẽ thụ lí, chuyện này không quan hệ với phân bộ Tùng Hải các cậu, các cậu đi về trước đi.”
Trương Nguyên Thanh nói:
“Được! Nhưng tôi có cái yêu cầu, khống chế Ngụy Nguyên Châu trước.”
Sắc mặt Bàn Sơn chấp sự trầm xuống: “Đội trưởng Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi còn không cần cậu đến dạy tôi làm việc.”
Không có chứng cứ, vu khống, hắn dựa vào cái gì bắt Ngụy Nguyên Châu.
Thấy thế, Trương Nguyên Thanh chậm rãi phun ra một hơi: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tổ tuần tra phân bộ Tùng Hải tróc nã tội phạm truy nã, mọi người mau chóng rời khỏi, ai lưu lại, coi như đồng lõa luận xử. Tinh Vệ, dọn sân!”
“Vâng!” Khương Tinh Vệ mừng rỡ, quay đầu liền hướng hành giả chính phủ, nhân viên văn chức xung quanh phun ra một ngọn lửa.
Dọa bọn họ liên tục lui về phía sau. Ngọn lửa điểm hỏa văn kiện và vật phẩm dễ cháy trên bàn làm việc, cô lại lắc đầu một cái, ngọn lửa quét ngang, văn phòng nháy mắt biến thành biển lửa.
Các nhân viên khu làm việc kinh hãi liên tục lui về phía sau, nhân viên văn chức cùng linh cảnh hành giả cấp 3 trở xuống chạy trối chết, thoát khỏi khu làm việc.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu có biết mình đang làm cái gì không!”
Bàn Sơn chấp sự thấy thế, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
“Đang thay trời hành đạo!” Khi Trương Nguyên Thanh nói chuyện, Quan Nhã cầm hán bát phương cổ kiếm, lao nhanh ra, giống như báo cái mạnh mẽ, lao về phía Ngụy Nguyên Châu.
Một bên khác, Khương Tinh Vệ như ống dẫn rò gas, quanh thân phun ra ánh lửa vừa nhanh vừa nóng rực, từng khối thiết giáp như dung nham hiện lên quanh thân cô, dán ở trên thân thể nhỏ nhắn của cô, hình thành một bộ khôi giáp dung nham đen đỏ giao nhau.
“Ầm!”
Bước chân phun ra đuôi lửa nồng đậm, đẩy cô lao về phía Bàn Sơn chấp sự, song song bay đi.
“Đáng chết.” Ngụy Nguyên Châu biến sắc hẳn, không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn nói ra tay liền ra tay, làm hắn có chút trở tay không kịp.
Hắn biết rõ năng lực cận chiến của Kiếm Khách mạnh mẽ, thấy Quan Nhã rút kiếm chạy tới, nhanh chóng lui về phía sau.
Một bóng ma mặc áo cưới, bế đứa trẻ con đáng yêu xuất hiện ở phía sau hắn, lao vào trong cơ thể hắn.
Ngụy Nguyên Châu nhất thời cứng ngắc ở tại chỗ.
Mà trán Quan Nhã nóng lên, yết hầu phát ngứa, da thịt mềm mại quỷ dị sinh trưởng ra những cái bọt nước.
“Khụ khụ.”
Cô bắt đầu kịch liệt ho khan, chống kiếm mới có thể miễn cưỡng đứng vững, tựa như người bệnh nặng sắp chết.
Nữ Vương, Tạ Linh Hi nơi xa đều xuất hiện ho khan cùng phát sốt trình độ khác nhau, đầu óc choáng váng hỗn loạn.
Năng lực bệnh khuẩn của Ôn Thần là kỹ năng suy yếu số một số hai trong các nghề nghiệp lớn.
“Đốc!”
Trương Nguyên Thanh lấy ra Quyền Trượng Sơn Thần chống xuống dưới chân, đá quý xanh biếc ở phần đỉnh nở rộ vầng sáng nhu hòa.
Chứng bệnh trên người Quan Nhã nhanh chóng biến mất, bệnh tật được chữa khỏi.
Kỹ năng bệnh khuẩn Ôn Thần ỷ vào để chiến đấu, bị tự lành của Quyền Trượng Sơn Thần khắc chế hoàn mỹ.
Lúc này, Ngụy Nguyên Châu đạt được thời cơ thở dốc, vừa dựa vào tinh thần lực của mình, mang Quỷ tân nương bám vào ở sau lưng bắn ra ngoài cơ thể, liền thấy nữ kiếm khách chạy tới trước người, giơ kiếm đâm một phát.
Ngụy Nguyên Châu vội vàng nghiêng người né tránh, đang muốn lui về, chỉ thấy hai chân nữ kiếm khách xoay một cái, kéo vòng eo xoay tròn, lại từ phần eo kéo cánh tay, làm ra thế quét ngang.