“Cậu vừa rồi so sánh không thỏa đáng, so sánh chính xác là, nếu tôi ở trên đường nhìn thấy có người cướp bóc, tôi sẽ chế phục hắn, lại đưa hắn đến văn phòng cảnh sát, để pháp luật đến trừng phạt hắn.” Bác sĩ Tôn nói:
“Mà không phải chặt cái tay cướp bóc của hắn, nếu quyền lực tư pháp rơi vào trong tay cá nhân, vậy mới là bất công đối với kẻ yếu. Nguyên Thủy, nếu mỗi người đều giống cậu, trật tự ở đâu?”
Trương Nguyên Thanh phản bác:
“Vậy ông từng nghĩ chưa, ông bắt tên tội phạm cướp bóc kia đến văn phòng cảnh sát, kết quả người ta là cậu em vợ sở trưởng, quay đầu liền thả hắn chạy, hắn tiếp tục ở bên ngoài vào nhà cướp của, cái này đối với kẻ yếu thì công bằng?
“Nếu ông nhất định muốn tranh cãi, tự nhiên có pháp luật đến trừng phạt sở trưởng cùng cậu em vợ. Vậy ví dụ tôi vừa rồi nêu vẫn như cũ hữu hiệu, có lẽ tổ trưởng tổ kiểm tra là anh rể hai người bọn họ thì sao?”
Bác sĩ Tôn thầm nhủ, tôi thiếu chút nữa cũng bị cậu dẫn dắt sai lệch.
Hắn hít sâu một hơi, dùng lời hết sức ôn hòa nói:
“Chúng ta vừa rồi từng nói, nhân tính là xấu xí, cần trừng trị, Ngũ Hành minh điều tra cùng trừng phạt đối với thành viên không làm tròn trách nhiệm vẫn chưa từng dừng lại. Ví dụ cậu đưa là ví dụ, thuộc loại trộm đổi khái niệm.”
“Mỗi người đều làm giống như cậu, thiên hạ liền loạn.”
Trương Nguyên Thanh trầm mặc, hắn thời gian rất lâu không nói gì, tựa như không có sức giải thích.
Ngay tại lúc bác sĩ Tôn chuẩn bị tiến một bước đắp nặn quan niệm của hắn, Trương Nguyên Thanh cúi đầu, thấp giọng nói:
“Ông biết ông nội Ngụy Nguyên Châu không?”
“Từng nghe nói!” Bác sĩ Tôn gật đầu.
“Vậy ai đến lên tiếng cho ông ấy đây? Ai tới cho ông ấy công đạo đây? Cái gọi là tự có tổ chức trừng phạt của ông, ông ấy nuôi lớn cháu nội, mười mấy năm rồi, tổ chức có trừng phạt không? Có trả công đạo cho ông ấy không? Nếu không phải cùng đường, ông ấy muốn đi cực đoan? Cổ nhân nói, bất công dẫn tới phản đối, không có ai trả ta công đạo cùng chính nghĩa, ta tự nhiên phải lên tiếng.” Trương Nguyên Thanh nói:
“Mà giống ông ấy, tuyệt đối không phải ví dụ đặc biệt. Tôi thậm chí không rõ, “vẫn luôn trừng phạt” theo như lời ông, là trừng phạt đại đa số, chỉ chừa cá lọt lưới, hay là chỉ trừng phạt bộ phận quần thể cực nhỏ, càng nhiều người đáng chết vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
“Ngũ Hành minh xử lý quần thể trái pháp luật loạn kỷ cương, chỉ sợ còn không nhiều bằng hào cường Ma Nhãn giết trong một năm đi. Có hay không một loại khả năng, thật ra đại đa số kẻ cướp bóc, kẻ trái pháp luật loạn kỷ cương, vẫn như cũ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chưa từng chịu xử phạt. Có lẽ, bọn họ cả đời cũng sẽ không bị trừng phạt.”
“Một khi đã như vậy, ông dựa vào cái gì nói tôi là sai?”
Bác sĩ Tôn nhất thời trầm mặc.
Trương Nguyên Thanh tiếp tục nói:
“Tôi giết chết Ngụy Nguyên Châu, nhưng tôi thật ra không vui, bởi vì Ngụy Nguyên Châu cho dù đáng chết, nhưng hắn cũng là một trong những người bị hại, kết cục chuyện này là, gia đình đáng thương kia tuyệt hậu.”
“Vậy rốt cuộc là cái gì dẫn tới kết cục như vậy, là tôi sao?”
“Đương nhiên, tôi thừa nhận cách làm của tôi thiếu thỏa đáng, là tôi bốc đồng, tôi có phương thức xử lý tốt hơn, nhưng cái này là bởi vì tôi có năng lực, có con đường khiến Ngụy Nguyên Châu tiếp nhận trừng phạt.
“Nhưng mà bác sĩ Tôn, rất nhiều người là cầu xin cáo trạng mà không có cửa.”
Trong phòng lâm vào yên tĩnh, bác sĩ Tôn im lặng hồi lâu, đứng dậy nói:
“Tôi hiểu cách nghĩ của cậu rồi, tôi cảm thấy hỏi chẩn hôm nay đã không cần thiết tiếp tục.”
Hắn khẽ gật đầu, rời khỏi phòng.
...
Phòng sách vịnh Phó gia.
Bác sĩ Tôn ở dưới em gái tai thỏ dẫn dắt, gặp được Phó Thanh Dương.
“Kết quả chẩn đoán thế nào?” Phó Thanh Dương hỏi.
Bác sĩ Tôn mang đối thoại của hai người thuật lại cho Phó Thanh Dương, thở dài nói:
“Có chính nghĩa rất mạnh, nhưng cực đoan, cố chấp, dễ dàng bốc đồng làm việc. Càng không ổn hơn là, bộ tư tưởng đó của cậu ta, có tính đạo lý cùng chính xác nhất định, là phù hợp công lý cùng lòng người, bởi vậy càng khó xoay chuyển. Chúng ta nên lấy phương thức nào xoay chuyển lại chính xác đây?”
“Nhưng nếu không thể hữu hiệu ngăn chặn cùng cải thiện, tương lai rất có thể trở thành vị Ma Nhãn Thiên Vương thứ hai.”
Sắc mặt Phó Thanh Dương trầm xuống, khuỷu tay chống mặt bàn, chậm rãi nói:
“Chúng ta đến nay vẫn không biết Ma Nhãn là thông qua hình thức nào nguyền rủa, Cẩu trưởng lão đã đi thăm dò Ma Nhãn, sau đó tôi sẽ mang kết quả nói cho ông, hy vọng có thể có dẫn dắt đối với phương án trị liệu của ông.”
Nói xong, thấy bác sĩ Tôn muốn nói lại thôi, hắn khẽ nhíu mày, “Có lời gì, cứ nói đừng ngại.”
Bác sĩ Tôn gật gật đầu, nói:
“Có lẽ, Ma Nhãn căn bản không nguyền rủa cậu ta.”
Phó Thanh Dương ngây cả người: “Ông có ý tứ gì?”