“Rào... Phành!”
Tiếng vung xiềng xích cùng tiếng đập nặng nề đồng thời vang lên, Diệu Đằng Nhi tựa như dùng xiềng xích đánh trúng đầu Ma Quân. Cô khóc lóc lao xuống giường, ở trong tiếng xích sắt vang rào rào chạy như điên, nhưng ở một giây sau, cô “Rầm” một tiếng nặng nề ngã, phát ra tiếng kêu rên.
Sau đó là tiếng khóc: “Đừng, xin ngươi, đừng...”
Đáp lại cô là Ma Quân cười lạnh cùng một lượt giao đấu mới.
Nghe đến đó, Trương Nguyên Thanh thở dài, hắn đại khái biết tình huống sự việc rồi, cũng đoán được Ma Quân lúc ấy ở trạng thái nào.
Đây là chuyện xảy ra ở lúc Ma Quân cảnh giới Siêu Phàm, hắn lúc đó, chịu Chén Thánh Đọa Lạc ảnh hưởng còn chưa sâu, tuy tính tình biến đổi hẳn, nhưng đại bộ phận thời điểm vẫn có thể giữ được trạng thái bình thường.
Cho nên hắn chỉ là nhốt Diệu Đằng Nhi, mà không giống audio thời kỳ sau, bắt đầu đã làm vận động tạo người.
“Bộp bộp bộp!”
Trương Nguyên Thanh vỗ nhẹ vỏ loa Miêu Vương một cái, hắn có thể ôm tâm tính lẩm bẩm nghe audio của Ma Quân cùng Betty, bởi vì cẩu nam nữ yêu đương nóng bỏng, nhưng không muốn nghe loại tính chất bắt buộc này.
Audio kế tiếp phần lớn giống nhau, nghe thanh âm cùng động tĩnh, hai người trằn trọc chiến trường khác nhau, số lần dày đặc.
Diệu Đằng Nhi từ lúc ban đầu khóc nức nở, mắng, đến về sau ỡm ờ, lại đến sau nữa phục tùng, tựa như đã tiếp nhận số phận.
Ma Quân cũng không đưa cô đi, treo thưởng 20 triệu chưa từng đề cập nữa.
Bởi vì nguyên nhân ngày, Trương Nguyên Thanh không thể tính ra hai người ở chung bao lâu, nhưng căn cứ tâm tính Diệu Đằng Nhi biến hóa, hẳn là thời gian không ngắn, dù sao lâu ngày sinh tình.
Thẳng đến lúc trong một đoạn audio nào đó vang lên tiếng kinh hô của Diệu Đằng Nhi:
“Ngươi, ngươi làm sao vậy.”
Tiếp theo là ồ ồ thở dốc, cùng với thanh âm đứt quãng của Ma Quân: “Hắc, ta làm thịt đám người kia treo thưởng ngươi rồi, từ bọn họ nơi đó hỏi được manh mối, người phía sau màn là một vị trưởng lão Bách Hoa hội, hắn ý đồ thông qua ngươi, đối phó ông ngoại của ngươi. Tin tức đều ở trong tờ giấy này.”
“Ngươi... vì sao phải làm như vậy?” Diệu Đằng Nhi thấp giọng nói.
“Đã lấy thân thể của ngươi, dù sao cũng phải cho chút bồi thường, ngươi cầm tin tức này về nhà, người nhà sẽ không trách ngươi.” Ma Quân thở phì phò cười nói:
“Lão tử chơi chán ngươi rồi, ngươi bây giờ có thể cút rồi.”
Đây là muốn thả cô đi.
“Xẹt xẹt...” Đoạn audio tiếp theo vang lên, Ma Quân giọng trầm thấp cười nói:
“Ngươi nói ngươi tiện hay không, lúc trước thả ngươi đi, chính ngươi vẫn trở lại. Lão tử bây giờ là Chúa Tể, nhiều nữ nhân, không thiếu một người như ngươi, so sánh với ngươi loại tiểu nha đầu này, ta càng thích mẹ ngươi hơn. Đương nhiên, lão tử bây giờ cũng chơi chán cô ta rồi, khối ngọc bội này ngươi cầm, ta mang một nửa cơ duyên đều giấu ở bên trong, có thể lấy bao nhiêu, xem phúc khí của bản thân các ngươi, lão tử kế tiếp phải đi làm việc lớn, nói không chừng sẽ chết, về sau đừng tới tìm ta nữa, cút.”
Audio đến đây kết thúc.
“Một nửa cơ duyên, cho nên, bảo tàng thật sự không phải đơn thuần một ít di sản có giá trị, mà là có thứ rất rất quý giá.”
Trương Nguyên Thanh đạt được tin tức mình muốn, cũng làm rõ nghiệt duyên của Ma Quân cùng Diệu Đằng Nhi, đúng, nghiệt duyên.
Tuy mất đi rất nhiều chi tiết, nhưng hắn có thể thông qua audio trước kia tưởng tượng.
Diệu Đằng Nhi đối với Ma Quân bởi hận sinh yêu, theo hắn, sau đó rước lấy mẹ cô đuổi giết đối với Ma Quân, nhưng không biết vì sao, mẹ cũng luân hãm.
Tiếp đó chính là, hắn ít nhiều đã hiểu một chút nguyên nhân những cô gái đó thích Ma Quân.
Hắn không phải đơn thuần dùng bạo lực, hắn là một người rất mâu thuẫn, Ma Quân đối với phụ nữ không có chút thương tiếc cùng tôn trọng, nhưng hắn có đôi khi lại sẽ vì bồi thường các cô, đánh bạc tính mạng.
Mà cái này phù hợp biểu hiện của Ma Quân bị Chén Thánh Đọa Lạc ăn mòn, khi thì tỉnh táo, khi thì điên cuồng, lúc tỉnh táo áy náy, khi sa ngã dùng bạo lực.
Cho nên những cô gái đó đối với hắn vừa yêu vừa hận.
Yêu hận tình thù của người khác có gì quan hệ với mình, dù sao Ma Quân đã chết... Trương Nguyên Thanh nghỉ ngơi một lát, một lần nữa cầm lấy loa Miêu Vương, nói:
“Tao lập tức phải vào linh cảnh, toàn bộ phó bản tao tiến vào, đều là Ma Quân từng đi, phó bản kế tiếp là cái gì? Cho chút nhắc nhở đi.”
Loa Miêu Vương lại bắt đầu ngạo kiều rồi, không để ý tới Trương Nguyên Thanh hỏi cùng vỗ.
Người sau ngẫm nghĩ, mở điện thoại di động, phát một bài nhạc ngẫu nhiên:
“Để em điên để ngươi đi phóng túng, cho rằng em có ngày sẽ cảm động, về lời đồn đãi anh làm bộ như thờ ơ ~”
(bài hát Quá Mức - Trương Tín Triết)
Đây là bài hát chó liếm gì vậy? Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa muốn đổi bài, lại cảm thấy không cần thiết, dù sao chỉ là lấy lệ với loa Miêu Vương.