Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1149 - 【Vip】 Nhai Sơn Chi Hải (3)

【VIP】 Nhai Sơn Chi Hải (3) 【VIP】 Nhai Sơn Chi Hải (3)

Đáp lại hắn trước hết là cô gái dân tộc thiểu số đội mũ bạc, dịu dàng nói:

“Tôi tên Ngô Vân Mộng, mọi người gọi tôi Vân Mộng là được rồi, tôi đến từ Quế tỉnh, Thanh Hòa tộc, là hành giả quan phương phân bộ Thanh Hòa, Thú Vương cấp 4.”

Bộ dáng của cô cực kỳ xinh đẹp thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời trong suốt, khuôn mặt không trang điểm lộ ra một sự hồn nhiên cùng chất phác rời xa phù hoa.

Tiếp theo là thanh niên tuấn tú đeo khuyên tai bạc kia, hắn hất hàm lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:

“Hạ Hầu Ngạo Thiên, Phương Sĩ cấp 5, nghe xong tên tôi, hẳn là biết tôi thuộc về gia tộc nào rồi.”

Người Hạ Hầu gia? Trương Nguyên Thanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó âm thầm nhíu mày.

Hắn cùng Hạ Hầu gia là có thù oán.

“Tự Do Chi Ưng!” Cô gái hơi béo mặc áo thun cờ liên bang kia nói ngoại ngữ trôi chảy, nói: “Tôi là người liên bang Tự Do, Ôn Thần cấp 4, chấp hành quan bạc trắng cấp 2 của tổ chức Thiên Phạt.”

Khi nói tới liên bang đế quốc cùng tổ chức Thiên Phạt, giọng điệu của cô có chút cảm giác tự hào nồng đậm, ánh mắt hơi ngạo nghễ quét qua sáu người một lượt.

“Móa ~” Anh Gà Đỏ ngoáy lỗ tai, nói: “Cô có thể đừng nói ngoại ngữ không, tôi nghe không hiểu!”

Tự Do Chi Ưng khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Cô ấy nói, cô ấy là chấp hành quan bạc trắng cấp 2 của tổ chức Thiên Phạt liên bang Tự Do, Ôn Thần cấp 4.” Nữ huấn luyện viên lạnh lùng xinh đẹp phiên dịch xong, tự giới thiệu nói:

“Hạ Thụ Chi Luyến, chấp sự phân bộ Hàng thành tỉnh Giang Nam, Kiếm Khách cấp 4.”

Cô quay đầu nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, khẽ cười nói:

“Không ngờ lần thứ hai chúng ta gặp mặt, là ở trong phó bản, Nguyên Thủy Thiên Tôn!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn?

Lúc này, trừ Âm Cơ, người khác đều nhìn qua.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, tên rất quen thuộc, tôi hình như từng nghe ở nơi nào.” Cô gái Thanh Hòa tộc nghiêng đầu suy tư.

“Ngũ Hành minh gần đây có thiên tài xuất hiện, Nguyên Thủy Thiên Tôn phá kỷ lục phó bản giết chóc cảnh giới Siêu Phàm?” Tự Do Chi Ưng dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn.

“Chào đại lão chào đại lão!” Mắt Anh Gà Đỏ sáng lên, hai ba bước chạy vội tới trước mặt Trương Nguyên Thanh, cầm tay hắn: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm khác đến tỉnh Bảo Thang chơi, tôi mời đại lão ăn canh.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, sau đó rút tay về, chưa nhiều lời với Anh Gà Đỏ, bởi vì lúc này, Hạ Hầu Ngạo Thiên sắc mặt không tốt cất bước đi đến.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn phải không?” Hạ Hầu Ngạo Thiên hất hàm, nói:

“Hạ Hầu Trì là ông chú của tôi, em trai tổ phụ tôi, Hạ Hầu Thiên Vấn tính là em họ của tôi.”

“Cho nên? Trước khi nhiệm vụ mở ra, chúng ta phân sinh tử trước?” Trương Nguyên Thanh mặt không biểu cảm nói.

“U, lệ khí rất lớn nha, tâm tính không đủ vĩ quang chính, thiên tài nữa cũng không làm nổi nhân vật chính.” Hạ Hầu Ngạo Thiên bật cười một tiếng, lấy giọng điệu tràn ngập ngạo khí nói:

“Hạ Hầu Trì nhất mạch bất thường âm ác, chuyện xấu làm hết, không đủ vĩ quang chính, cho nên bọn họ bị xử lý ở Tùng Hải. Mà Hạ Hầu Ngạo Thiên tôi, làm việc quang minh lỗi lạc, thiên phú dị bẩm, chính là nhân vật chính trời sinh!”

Mọi người bên cạnh hoặc mờ mịt, hoặc kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Ngạo Thiên, tựa như khó mà tin nổi lời ngây thơ như vậy, tự kỷ như vậy, là từ trong miệng một vị Thánh Giả nói ra.

Điều này trái lại chỉnh Trương Nguyên Thanh không hiểu nổi.

“Hạ Hầu Ngạo Thiên, trung nhị*, cuồng vọng, cực độ nổi loạn cùng không trưởng thành, cả ngày ảo tưởng mình là nam nhân vật chính trong truyện tranh nhiệt huyết, duy nhất đáng khen là, phẩm tính coi như đoan chính.” Hạ Thụ Chi Luyến nói.

* là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản[1] (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.

Thấy Hạ Hầu Ngạo Thiên trợn mắt giận dữ nhìn qua, cô cười cười: “Đây là Ngũ Hành minh đánh giá đối với cậu, cậu đừng trừng mắt với tôi, tôi chỉ là thuật lại một lần đánh giá.”

Ồ, một tên trẻ trâu à? Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ, trẻ trâu cộng thêm xem mạng nhiều quá, nói ra đoạn lời này liền chẳng có gì lạ.

Đáng tiếc túi da tuấn tú này, nếu là tên otaku béo thì hoàn mỹ.

Lúc này, Âm Cơ vẫn đứng ở nơi xa, chưa từng tới gần mọi người, giọng điệu nhẹ nhàng nói:

“Đừng lãng phí thời gian, thảo luận phó bản một phen, nhiệm vụ chủ tuyến của mấy người là gì?”

Trong gió đêm mang chút mặn ẩm, Âm Cơ váy đen giống như tinh linh đêm tối, quần áo tung bay, u tĩnh xinh đẹp.

“Âm Cơ chấp sự, nhiệm vụ chủ tuyến của tôi là sống sót 36 giờ.” Hạ Thụ Chi Luyến nói.

Đám người Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu.

Hạ Hầu Ngạo Thiên hừ nói: “Quả nhiên là kẻ yếu, nhiệm vụ của tôi là giải quyết quái vật sống lại.”

Bình Luận (0)
Comment