Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 115 - 【Vip】 Manh Mối Của Anh Binh (2)

【VIP】 Manh mối của anh Binh (2) 【VIP】 Manh mối của anh Binh (2)

Trương Nguyên Thanh xuống xe taxi, tùy ý đảo qua, mười mấy năm rồi, trừ tường ngoài quét nước sơn mới, cửa tiểu khu trang bị thêm trạm bảo vệ cửa.

Thứ khác đều chưa thay đổi một chút nào.

Ở lúc hắn học cấp 2, khu này đã truyền lưu lời đồn sắp phá dỡ, mọi người chờ rồi chờ, chờ lại chờ, chờ gần mười năm, bóng dáng của đội giải phóng mặt bằng cũng không nhìn thấy.

Trương Nguyên Thanh xuyên qua đường cái, ở tiệm hoa quả đối diện qua đường mua một túi sơn trà, một quả dứa, ba trái xoài lớn.

Dọc theo lối đi chật chội đi lên, hắn đứng ở trước cửa hộ gia đình số 402 ấn vang chuông cửa.

Chỉ một lát, trong cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa chống trộm mở ra, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đứng ở cửa, ngạc nhiên nói:

“Nguyên Tử?”

Khí sắc của cô có chút kém, vành mắt rất đen, khuôn mặt héo hon.

“Dì Chu, cháu đến thăm dì cùng chú Lôi một chút.” Trương Nguyên Thanh giọng điệu ngoan ngoãn nói, trong lòng yên lặng thở dài.

Ánh mắt dì Chu đặt ở hoa quả hắn xách trong tay, lộ ra nụ cười vui mừng, nhẹ nhàng nói:

“Vào đi.”

Căn hộ là bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, hơn tám mươi mét vuông, Trương Nguyên Thanh ngồi ở trên sô pha phòng khách, bưng nước ấm dì Chu rót, nghe cô bi thương kể ra.

“Dì Chu, cháu tin tưởng sở cảnh sát sẽ tìm được anh Binh.” Trương Nguyên Thanh an ủi.

“Bà ngoại cháu mấy ngày hôm trước từng đến thăm dì, bà nói, lão Trần nói cho bà, không có tin tức, chưa hẳn đã không phải một tin tức tốt.” Dì Chu thở dài, cô nói tiếp:

“Buổi trưa ở lại ăn cơm đi.”

“Không cần đâu ạ, lát nữa còn có tiết học.” Trương Nguyên Thanh lắc đầu.

Hắn lúc còn nhỏ như hình với bóng với anh Binh, buổi tối cũng thường xuyên ngủ cùng nhau, ăn chực nhà nhau càng là quá bình thường, nhưng hôm nay hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào linh cảnh, cho nên cố gắng rút ngắn thời gian ở bên ngoài.

“Dì Chu, cháu vào phòng anh Binh một lát.”

Trương Nguyên Thanh không quên mục đích mình tới nơi này.

Hắn đẩy ra cửa phòng ngủ của anh Binh, trong phòng không lớn bày chiếc giường đôi, tủ quần áo, bàn, TV... Ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua ở trong phòng, cuối cùng từ gầm giường lôi ra một cái thùng giấy lớn.

Đồ vật trong thùng giấy thượng vàng hạ cám, máy chơi game Tiểu Bá Vương, máy nuôi thú ảo, quả bóng sét (1 cặp bóng khi cọ vào nhau phát ra tiếng như sét), Yo-yo, kính viễn vọng, thẻ anh hùng Thủy Hử, con quay bằng gỗ, lạp tiếu (1 loại đồ chơi có dây xỏ qua 2 lỗ trên 1 đồng xu-thời 9x hoặc bánh xe nhựa-đời mới, khi kéo 2 đầu dây thì đồng xu sẽ xoay nhanh), truyện tranh Bảy Viên Ngọc Rồng, “chuyện tình yêu Tùy Dương đế” tác giả Tề Động Dã Nhân...

Mỗi một món đồ chơi nhỏ nơi này đều có câu chuyện của nó, ví dụ như kính viễn vọng, năm đó phụ cận nơi này có một khu đèn đỏ, màn đêm buông xuống, trong tiệm uốn tóc sẽ sáng lên ánh đèn mê ly, các cô dì trang điểm xinh đẹp sẽ phong tình vạn chủng ngồi ở trên sô pha trong cửa hàng, cách cửa thủy tinh cũng có thể thấy rõ đường cong tuyệt diệu của họ.

Có một lần, anh Binh còn đang học tiểu học lén lút tìm hắn, nói nhìn thấy cậu của Trương Nguyên Thanh vụng trộm vào tiệm uốn tóc.

Trương Nguyên Thanh không tin, cắm đầu đi tìm cậu, cậu vừa nghe sợ hãi biến sắc, cho hắn hai mươi tệ làm phí bịt miệng.

Sau đó Trương Nguyên Thanh cùng anh Binh vừa ăn kem que, vừa cảm thấy vụ làm ăn này không tệ.

Vì thế hai thằng nhãi con sau khi tan học liền ngồi ven đường canh, lần này không tóm được cậu, tóm được ông già của anh Binh.

Ông già sợ hãi biến sắc, cũng cho bọn họ mười mấy tệ phí bịt miệng.

Sau nữa, ông già cùng cậu cải tà quy chính, không còn bị bắt gặp, thẳng đến có một ngày, Trương Nguyên Thanh trộm tiền tiêu vặt của dì trẻ mua kính viễn vọng, ở nơi xa âm thầm quan sát.

Liền lại kiếm được phí bịt miệng.

Cho nên, trong rương cất chứa thơ ấu của anh Binh, cũng cất chứa thơ ấu của Trương Nguyên Thanh.

Hắn ngây người nhìn món đồ chơi lúc còn nhỏ, chỉ cảm thấy năm tháng vội vã, cảnh còn người mất.

Cảm khái lung tung cái gì chứ, còn chưa tới tuổi nhớ lại quá khứ đâu... Hắn tự giễu một tiếng, mang chuyện cũ ùn ùn kéo đến trong đầu nhấn trở về.

Tiếp theo, cầm lấy chuyện tình yêu Tùy Dương Đế, run run trang sách.

Trong tiếng “Soạt soạt”, rơi ra một tờ giấy, trên tờ giấy viết hai dãy số dày đặc.

Nhìn thấy cái này, Trương Nguyên Thanh chậm rãi phun ra một hơi, xem như buông xuống tảng đá lớn trong lòng.

Con số trên tờ giấy, là mật mã chỉ có hai anh em mới đọc hiểu.

Chịu ông ngoại ảnh hưởng, Trương Nguyên Thanh lúc còn nhỏ rất si mê phim cảnh sát bắt trộm, phim hoạt hình đề tài thám tử, tiểu thuyết, ảo tưởng mình là một trị an viên lợi hại.

Lúc trung học, có lần hắn cùng anh Binh cùng nhau xem tiểu thuyết trinh thám nào đó của nước ngoài, từ một vụ án trong đó đạt được linh cảm, cho rằng giữa đại thám tử Trương Nguyên Thanh cùng trợ thủ A Binh của hắn, sao có thể không có ám hiệu chứ.

Bình Luận (0)
Comment