Quả thật là bệnh tình tăng thêm, may mắn vòng cổ phối với bệnh trẻ trâu, quả thực xấu hổ đến mức làm bàn chân người ta cạy ra một cái thềm lục địa, người bình thường nào sẽ ở trong phó bản cấp S mở hậu cung... Trương Nguyên Thanh ho khan một tiếng, nói:
“Như vậy, vị nhân vật chính này, mời trả lại cho tôi vòng cổ.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nhất thời nhíu mày, không vui nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu không có lấy một chút giác ngộ thân là vai phụ, cậu nên mang đạo cụ tặng cho tôi, sau đó khẩn cầu sự che chở của tôi, do đó thuận lợi gia nhập, trở thành một thành viên của đoàn nhân vật chính.”
“Mà thôi, dù sao bỏ lỡ cơ duyên là cậu.”
Hắn trái lại cũng không mặt dày mày dạn chiếm đạo cụ, tháo xuống Vòng Cổ May Mắn ném qua.
Có thể thấy được vẫn có giới hạn đạo đức nhất định.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận vòng cổ, thu về ô vật phẩm.
Mất đi Vòng Cổ May Mắn, Hạ Hầu Ngạo Thiên nhớ lại đoạn lời đó vừa rồi, vẻ mặt chợt đọng lại.
Cho dù là hắn tự xưng nhân vật chính manga nhiệt huyết, cũng cảm thấy những lời đó có chút xấu hổ.
Chẳng qua, không còn Vòng Cổ May Mắn, ngược lại khiến hắn nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
Bản thân đại pháo không đáng tiền, đáng giá là túi nguồn năng lượng, thứ sau là trang bị cấp chiến lược Hạ Hầu gia dự chi cho các thành viên cảnh giới Thánh Giả trong gia tộc.
80 triệu một cái túi nguồn năng lượng quá mức đắt đỏ, gia tộc không nỡ trực tiếp tặng cho các vãn bối ưu tú, dù sao tài chính ăn không tiêu, nhưng lại không thể không cho con bài chưa lật.
Vì thế đầu óc các tộc lão xấu bụng chuyển động, suy nghĩ cái chủ ý xấu, lấy nó dự chi cho vãn bối trong tộc.
Cái gì là dự chi?
Lúc ngươi không dùng, túi nguồn năng lượng tựa như chính là của ngươi, ngươi một khi sử dụng, phải trả cho gia tộc 80 triệu phí sử dụng.
80 triệu là khái niệm gì, đó là giá một món đạo cụ cực phẩm cảnh giới Thánh Giả, đó là doanh thu một năm của xí nghiệp cỡ trung.
Hạ Hầu Ngạo Thiên mặc dù có không ít đạo cụ, nhưng đều thuộc loại bất động sản, hơn nữa đạo cụ giá trị thật sự vượt chục triệu cũng chỉ vài món như vậy, không có khả năng bán.
Hắn bán tháo nhiều món đạo cụ Siêu Phàm, cùng với bất động sản, cổ phiếu các thứ trong thế giới hiện thực, mới có thể trả một khoản tiền mặt khổng lồ như vậy.
Cho nên, Hạ Hầu Ngạo Thiên muốn thương lượng với các đồng đội một phen, xem có thể cùng nhau gánh vác khoản phí dụng này hay không.
Nhưng vừa rồi còn lời lẽ hùng hồn nói muốn mở hậu cung thu tiểu đệ, quay đầu lại muốn người ta AA, thật sự có chút mất mặt.
Cuối cùng vẫn là tiền tài hơn mặt mũi, Hạ Hầu Ngạo Thiên hạ quyết tâm, đằng hắng cổ họng, nói:
“À, bản nhân vật chính thương lượng với các vị một sự kiện, ừm, hả, phí dụng túi nguồn năng lượng, mọi người có thể gánh vác một chút hay không? Chờ rời khỏi linh cảnh, mỗi người chuyển tôi 8 triệu?
“Yên tâm mọi người không thiệt, một mình tôi gánh vác 32 triệu.”
Nói xong, hắn chờ mong nhìn mọi người.
Mọi người làm bộ ngắm phong cảnh chung quanh, giống như chưa nghe thấy hắn nói.
Tự Do Chi Ưng bật cười một tiếng: “Nhân vật chính kém cỏi bao nhiêu chứ!”
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hầu Ngạo Thiên nhất thời đỏ lên, nghiến răng, yên lặng xoay người đi về phía đuôi thuyền, lái thuyền.
Thuyền xe đang dừng một lần nữa khởi động, bởi vì Âm Cơ tổn thất rất nhiều linh phó, dẫn tới nhân thủ không đủ, Trương Nguyên Thanh triệu hồi ra Quỷ tân nương cùng Tiểu Đậu Bỉ, phân phó hai mẹ con đảm đương thủy thủ.
Tiểu Đậu Bỉ tóc máu thưa thớt mở to đôi mắt to ngây thơ vô tà, vẻ mặt mờ mịt bị Quỷ tân nương bế đi đạp bánh xe.
“Em gái Vân Mộng, linh lực của anh tiêu hao quá lớn, cho anh một phát mã sát kê*.” Anh Gà Đỏ rất thuần thục không xa lạ đi đến trước mặt thiếu nữ Thanh Hòa tộc, đưa ra yêu cầu quá phận.
* masagge - mát xa
“Mã, mã sát kê?” Vân Mộng có chút mờ mịt, có chút không biết làm sao.
“Chữa trị!” Trương Nguyên Thanh nhắc nhở một câu.
“Ồ ồ.” Vân Mộng bừng tỉnh đại ngộ, cuống quít nâng bàn tay nhỏ đặt ở bả vai anh Gà Đỏ, ánh sáng xanh lục nhu hòa sáng lên, từng tia từng luồng chui vào thân thể anh Gà Đỏ, khiến hắn thoải mái thiếu chút nữa rên rỉ.
Đám người Trương Nguyên Thanh bởi vì tiêu hao không lớn, không cần trị liệu.
Mọi người đứng ở trên sàn tàu tràn đầy vết thương, đều tự nhìn ngắm một phương hướng, cảnh giới mặt biển.
Lúc này, thuyền xe đã rời xa bờ biển, dõi mắt trông về phía xa, mơ hồ có thể thấy đường nét đảo Nhai Sơn mơ hồ mà nhỏ bé.
Muốn lên đảo, ít nhất còn cần một giờ, đợt nguy hiểm tiếp theo hẳn là rất nhanh sẽ đến. Trương Nguyên Thanh dùng mắt đo khoảng cách một phen, trong lòng làm ra phán đoán.
Tuy Hạ Hầu Ngạo Thiên bằng vào năng lực cào thẻ, đánh nổ hạm đội ngăn cản trên biển, nhưng Trương Nguyên Thanh không cho rằng chi hạm đội đó chính là thuyền u linh nhiệm vụ chủ tuyến trong miệng Ma Quân.