“Đệch, dọa chết lão nương rồi.” Tiếng Tự Do Chi Ưng vang lên ở bên tai mọi người.
Sau đó là tiếng Anh Gà Đỏ: “Khó trách âm khí nặng như vậy, tay chân cũng cứng ngắc, thì ra nhiều Âm Thi như vậy, thật muốn một mồi lửa đốt sạch chúng nó, nhưng ở đáy biển, tôi căn bản không dùng sức được.”
“Năng lực tác chiến dưới nước của Anh Gà Đỏ, thậm chí không bằng Âm Thi của Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Tiếng Vân Mộng chợt vang lên.
Anh Gà Đỏ vẻ mặt chấn động quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ Thanh Hòa tộc, không ngờ cô gái nhỏ mặt mày thanh tú này, trong lòng thế mà lại là nhìn hắn như vậy.
Vẻ mặt Vân Mộng nhất thời có chút xấu hổ.
Lúc này, tiếng nhắc nhở ngắn ngủi của Hạ Thụ Chi Luyến nổ tung ở bên tai các đội viên: “Cẩn thận!”
Theo cô dứt lời, mấy vạn âm thi đứng lặng ở thềm biển, đầu thuyền đồng loạt nổi lên, giống như đàn cá sacdin, rậm rạp hướng bên trên lao đi.
Chúng nó có con mặc áo vải, có con khoác giáp trụ, nhưng đều rách mướp, hai tay không thấy bơi, dòng nước tự động đẩy nổi lên trên.
“Là âm thi giỏi kỹ năng bơi, khó chơi rồi...” Hạ Hầu Ngạo Thiên nhe răng trợn mắt, nhanh chóng nổi lên, kéo giãn khoảng cách.
“Các người lên chống đỡ đi, tôi tuy là nhân vật chính, nhưng tôi là Phương Sĩ không sở trường chiến đấu.”
Tiếng hắn vang lên ở trong tai nghe, mọi người cũng không phân rõ đây là ý niệm không chịu khống chế, hay là lời vô sỉ quang minh chính đại.
Âm Cơ hướng bên dưới đâm mạnh một cái, nhanh chóng lặn xuống, chủ động đón đầu âm thi, giây tiếp theo, âm khí mênh mông từ trong cơ thể cô dâng trào ra, cô giờ khắc này, tóc đen váy đen phiêu diêu ở trong nước, tựa như nữ hoàng minh giới.
Âm Cơ khẽ hé môi thơm, phát ra tiếng rít chỉ có Trương Nguyên Thanh có thể nghe được.
Một vòng âm khí mênh mông khó có thể ngăn cản bùng nổ, như gợn sóng thổi quét bốn phương, nhất thời, các âm thi khống chế mạch nước ngầm ép tới kia đột nhiên cứng đờ, tiếp theo, giống như người máy đứt kết nối, nhanh chóng rơi xuống.
Mấy vạn âm thi rơi xuống, rất đồ sộ.
Đây là kỹ năng gì? ! Âm thi không phải oán linh, cho dù là Thần Dạ Du, muốn giải quyết âm thi cũng phải dựa vào thủ đoạn vật lý... Trương Nguyên Thanh xem không hiểu, nhưng rất rung động.
“Giải quyết rồi? Đơn giản như vậy?” Thanh âm vui sướng của Anh Gà Đỏ vang lên.
Giống như vì đánh mặt hắn, các âm thi mặc giáp lộn xộn ngang dọc rơi xuống ở trên thềm biển, boong tàu kia đột nhiên “sống” lại, một lần nữa khống chế dòng nước nổi lên.
Thấy thế, Âm Cơ nhíu chặt lông mày.
“Những âm thi này cũng là một bộ phận của trận pháp, chúng nó chính là tòa đại trận kia ở đáy biển dưỡng ra, đại trận đáy biển sẽ cuồn cuộn không ngừng cung cấp âm khí cho chúng nó.” Hạ Hầu Ngạo Thiên không hổ là Học Sĩ, liếc một cái nhìn ra manh mối, “Muốn giải quyết đại quân âm thi, phá trận trước.”
“Vậy cậu mau mau phá trận đi.” Anh Gà Đỏ nhìn đại quân âm thi càng lúc càng gần, có chút nóng vội.
Kiến nhiều cắn chết voi, bọn họ lợi hại nữa, cũng sẽ bị đại quân âm thi quy mô lớn này xé thành mảnh vụn.
“Tôi đây không phải đang nhìn sao, đại trận này cực kỳ phức tạp, tôi cần thời gian.” Hạ Hầu Ngạo Thiên lơ lửng ở đỉnh đầu mọi người, mượn ánh sáng đạn lóa mắt, đánh giá cả tòa đại trận.
Hắn còn không quên điều binh khiển tướng: “Các người giúp tôi kéo dài thời gian, Âm Cơ cùng Tự Do Chi Ưng là chủ lực, Nguyên Thủy Thiên Tôn, mấy ngơ]fi đánh phụ trợ.”
Vừa nói, vừa lấy ra la bàn, cùng lúc đó, đôi mắt Hạ Hầu Ngạo Thiên nở rộ ra hào quang, lấp lánh tỏa sáng, khí cơ lưu chuyển của toàn bộ đại trận đập hết vào đáy mắt.
Mà la bàn có thể phụ trợ hắn tìm được mắt trận.
Đám người Trương Nguyên Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ đối địch. Tự Do Chi Ưng đáp xuống, dang hai cánh tay, vung mạnh một phát.
Trong nháy mắt, một vòi rồng đường kính mấy chục mét hình thành, lao vào trong đại quân âm thi, cuốn từng âm thi vào trong đó, cuốn về phía xa.
Ở đáy biển, Ôn Thần là vô địch, tác dụng Tự Do Chi Ưng có thể phát huy, thậm chí có thể sánh vai Âm Cơ cấp 6.
Nhưng số lượng âm thi quá nhiều, vẫn có vài đám âm thi mắt trắng tránh được vòi rồng cuốn đi, thành công phá vây đến phụ cận mọi người.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Vân Mộng ở trong nước biển uốn lượn bay múa, vung cái đuôi rắn thô to, quật nát từng âm thi.
“Cút cho lão tử!”
Anh Gà Đỏ một cú đấm đánh nổ âm thi lao tới, ánh lửa mãnh liệt chợt lóe rồi tắt.
Âm thi đó vỡ tung, trong cơ thể tuôn ra một mảng chất lỏng màu xanh lục sẫm màu, nhanh chóng dâng trào ở trong nước biển.
Hạ Thụ Chi Luyến tay cầm một cây đoản kiếm, mỗi một lần điểm ra, đều xuyên thủng đầu một âm thi.
“Khụ khụ.”
Anh Gà Đỏ bắt đầu kịch liệt ho khan, gương mặt nổi lên màu xanh đen, hắn đã trúng độc, trong cơ thể âm thi ẩn chứa cổ độc đáng sợ.