“Khà khà khà...”
Tiếng cười lạnh từ phía bên phải truyền đến, Bill quay đầu nhìn, một mảng bóng ma không biết xuất hiện khi nào, hắn khoác áo choàng màu đen, bọc thân thể rất kín kẽ.
Mũ trùm áo choàng buông xuống, không thấy rõ mặt.
Đây chính là ‘Kẻ Hỗn Loạn Wright’... Bill gian nan nuốt ngụm nước bọt. Vì đối phó hội trưởng, ba vị Chúa Tể đỉnh phong của câu lạc bộ Tửu Thần dốc toàn bộ lực lượng.
“Xưa nay thánh hiền đều tịch mịch. Chỉ có kẻ uống để lại danh.”
Fanny dùng phát âm trọ trọe ngâm một câu thơ, sau đó phối hợp nâng thùng rượu uống một ngụm, giọng cô mềm mại đáng yêu, mang theo một tia khàn khàn:
“Ngài hội trưởng, người yên ổn ở lại phương đông, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi, cần gì tham dự đến trong tranh đấu của câu lạc bộ cùng công hội Thương Nhân chứ.”
Người đàn ông âu phục thuần màu đen lưu luyến một phen ở trên dáng người nóng bỏng của Fanny, tặc lưỡi nói: “Vì ngươi có thể vượt qua nửa Trái Đất tới gặp ta, cô em xinh đẹp” .
Đôi mắt men say mông lung của Fanny ngẩn ra, cường điệu nói: “Ta là đến giết ngươi.”
“Các ngươi không hiểu!” Hội trưởng vuốt ve mặt nạ bạc trên mặt, mỉm cười nói: “Lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh đã ứng nghiệm, chiến tranh hợp pháp cùng tà ác sắp toàn diện khai hỏa, ta không thể chỉ lo thân mình nữa.”
Vị hội trưởng này lại có ngoại ngữ lưu loát như vậy.
“Không cần nói lời thừa với hắn, ra tay.” Lão cao bồi Locke rút ra súng ngắn nòng lớn, điểm xạ đoàng đoàng hai tiếng.
Bill còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy phía sau truyền đến hai tiếng nổ vang, mờ mịt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau hắn và hội trưởng xuất hiện hai cái hố.
Đã xảy ra cái gì? Hắn có chút mờ mịt, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại.
Nhưng rất nhanh, hắn đã biết.
Viên đạn của Cao Bồi Locke ở nháy mắt nổ súng, đã trúng bọn họ. Viên đạn bình thường có đường đạn, cần bay đi, mà viên đạn của Cao Bồi Locke hoàn toàn ngược lại, đây là một loại điên đảo đối với quy tắc. Là kỹ năng của Kẻ Say Rượu cấp Chúa Tể.
Cho nên đạn của Locke chưa từng bắn trượt.
Mà hội trưởng dễ dàng hóa giải công kích của Cao Bồi Locke, hội trưởng sử dụng là kỹ năng thương hiệu của nghề nghiệp Hư Không —— Tiềm Hành!
Hơn nữa là Tiềm Hành cấp bậc chuyên tinh, dễ dàng chế tạo ra hiệu quả tương tự “Giày Hoạt Sạn”.
“Cùng nhau ra tay!”
Kẻ Hỗn Loạn Wright khoác áo choàng màu đen vươn tay phải, tay phải hắn hoàn toàn là điên đảo, lòng bàn tay hướng lên, mu bàn tay hướng xuống, tựa như búp bê trẻ con lắp sai.
Cái tay điên đảo kia dùng sức nắm chặt.
Trong nháy mắt, thế giới điên đảo, bầu trời ở dưới, mặt đất ở trên, tất cả cảnh vật xung quanh đều xuất hiện hỗn loạn, vặn vẹo.
Bill váng đầu hoa mắt, theo bản năng muốn thi triển kỹ năng thoát đi, lại phát hiện mình quên phương thức sử dụng kỹ năng.
Trơ mắt nhìn nòng súng lão cao bồi phun ra ánh lửa, nhìn Tửu Quỷ Fanny hướng về bọn họ phun ra một ngụm rượu mạnh.
Lúc này, hội trưởng ném bít tết trong tay về phía Kẻ Hỗn Loạn Wright, cười nói:
“Đừng đánh đánh giết giết, chúng ta làm ăn một vụ thế nào, ta bán bít tết cho ngươi, ngươi bán kỹ năng cho ta, ta cảm thấy rất có lời.”
Theo câu này vừa dứt, thế giới điên đảo hỗn loạn nháy mắt phục hồi như cũ.
Bill thấy hội trưởng vươn tay phải, hướng tới Cao Bồi Locke phố đối diện, ra sức nắm chặt.
“Đoàng đoàng!”
Thân thể Cao Bồi Locke vỡ tung, nổ thành ba đoạn.
Quy tắc điên đảo, hắn bị viên đạn mình bắn ra đánh trúng.
Hội trưởng không nhìn thân tàn của Cao Bồi Locke, giơ lên thùng nhỏ loại nhỏ trong tay, hứng rượu phun đến.
Làn sương rượu thu hết vào trong thùng. ~~
Thùng rượu của Fanny không biết từ khi nào, bị hội trưởng ‘vặt’ mất.
“Trả lại cho ta!” Men say trong mắt Fanny lập tức tiêu tán, chạy hùng hục đến.
“Trục xuất!” Hội trưởng giơ tay, búng ngón tay ‘Tách’.
Một giây sau, cô gái diễm lệ đã lao đến trước mắt biến mất không thấy.
“Trục xuất, trục xuất!” Hội trưởng liên tục búng vang ngón tay hai cái, Kẻ Hỗn Loạn Wright cùng thân tàn của Cao Bồi Locke trước sau biến mất.
Nhưng rất nhanh, ba vị Chúa Tể đỉnh phong xuất hiện lần nữa, bọn họ điên đảo quy tắc, quay về đô thị lớn phồn hoa.
Cao Bồi Locke càng khôi phục nguyên dạng, chết mà sống lại.
“Trục xuất!”
“Trục xuất!”
“Trục xuất!”
Hội trưởng liên tiếp không ngừng búng vang ngón tay, ba vị Chúa Tể đỉnh phong lần lượt quay về đô thị lớn, nhưng lại lần lượt bị trục xuất.
Trường hợp lâm vào một loại giằng co quỷ dị mà buồn cười.
Không biết qua bao lâu, sau một lần trục xuất nữa, ba vị Chúa Tể đỉnh phong không xuất hiện nữa.
Ngài Bill nhìn quanh bốn phía, vừa kinh hỉ vừa sùng bái: “Hội trưởng, ngài trục xuất bọn họ đến nơi nào rồi?”
“Không biết, ném bừa ngẫu nhiên mà thôi.” Hội trưởng cầm thùng rượu lên uống một ngụm, thân thể lảo đảo một trận, nhe răng trợn mắt nói: “Rượu thực con mẹ nó nặng.”
Hắn tùy tay ném đạo cụ cấp Chúa Tể này, tựa như ném rác, nói:
“Bill, trò hay vừa mới mở màn thôi.”