Mà có một số đạo cụ có ý thức của mình, chúng nó thậm chí không cần ai nắm giữ, tự mình sẽ căn cứ đặc tính, ảnh hưởng sinh vật xung quanh.
Dựa theo luật nhân quả của điểm đạo đức, những tội nghiệt này, sẽ do người khởi xướng gánh vác —— nguyên soái, hội trưởng cùng ông chủ lớn của câu lạc bộ Tửu Thần.
Ba vị Bán Thần này, ở tương lai không lâu, sẽ bị linh cảnh truy nã.
Theo cơ chế cấp bậc càng cao, treo thưởng càng cao, tỷ lệ đại khái, Bán Thần cả thế giới đều sẽ đến Tùng Hải săn giết bọn họ.
“Đồ rác rưởi này!” Phó Thanh Dương nghiến răng nghiến lợi:
“Tôi đã sớm nói, kiếm khí cô ta sát tính quá nặng, sức phá hoại đã đạt tới đỉnh phong, kế tiếp nên từ dương chuyển âm, thu liễm mũi nhọn.”
Cả ngày chỉ biết ăn đồ ngọt đọc truyện tranh.
Rác rưởi!
Cẩu trưởng lão thấp giọng nói:
“Bây giờ không phải lúc oán giận, tổng bộ thông báo chúng ta, lập tức động viên tất cả nhân lực, sưu tập các đạo cụ phân tán bên ngoài, thừa dịp trước khi điểm đạo đức của nguyên soái mất sạch, giải quyết xong chuyện này. Năm phút đồng hồ sau, đại trưởng lão tổ chức hội nghị thập lão, cậu chuẩn bị một phen.”
Nếu không thể thuyết phục, đội ngũ bọn họ sẽ tan vỡ ở trong một ý niệm.
Ở dưới ánh mắt sáng quắc của các đồng đội nhìn chăm chú, trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm một tiếng.
Hắn hiểu Vân Mộng, anh Gà Đỏ còn có Hạ Thụ Chi Luyến băn khoăn, mọi người đều có người nhà bạn bè, đều không muốn chết, không cần thiết vì nhiệm vụ của người khác đi chơi đùa với tính mạng.
Huống hồ mọi người cũng không quen biết, chỉ là cùng nhau vào cái phó bản, không chừng sau khi trở về hiện thực còn có thể lẩm bẩm một câu: Tên ngu ngốc này, chơi gà vãi, lần sau đừng để ta ghép với loại đồng đội này nữa.
Tự Do Chi Ưng chính là lợi dụng tâm lý này xúi giục lòng người, để đội ngũ lâm vào cục diện bế tắc giải tán. Tuy nói tiếc mạng sợ chết là thường tình con người, nhưng loại cái gai dẫn dắt tiết tấu này rất hỏng việc.
Chúng ta trước phân tích một lần chiến lực chênh lệch, Âm Cơ là cấp 6, Hạ Hầu Ngạo Thiên là cấp 5, mà boss lớn bọn họ phải đối phó đoàn diệt một đội sáu người cấp 4, Âm Cơ chấp sự cô có thể làm được không?” Trương Nguyên Thanh nhìn về phía người đẹp váy đen.
Thật ra là đội bảy người, nhưng hắn không thể nói, bởi vì ở trong ghi chép của quan phương không có người thứ bảy.
Âm Cơ khẽ lắc đầu: “Cái này phải xem sáu người là nghề nghiệp gì, có đạo cụ gì? Còn phải cân nhắc hoàn cảnh địa lợi các loại nhân tố. Tôi có lẽ có thể làm được, có lẽ không thể.”
Trương Nguyên Thanh gật đầu, thu hồi ánh mắt nhìn về phía mọi người:
“Nói cách khác Âm Cơ chấp sự khẳng định không phải đối thủ của quái vật đó, mà Hạ Hầu Ngạo Thiên lại là một tên bình vôi*.”
* đi ké, được mang theo cho đủ số.
“Sao tôi lại là bình vôi rồi?” Hạ Hầu Ngạo Thiên vẻ mặt không phục, vừa muốn tranh cãi, lại nghĩ tới Nguyên Thủy Thiên Tôn là phe mình, rất bất đắc dĩ nhịn: “Cậu tiếp tục cậu tiếp tục.”
“Đừng không thừa nhận, lá bài tẩy 80 triệu của anh đã rải vào trong biển lớn, bản thân lại là Phương Sĩ không sở trường chiến đấu. Anh không phải bình vôi còn ai nữa?”Trương Nguyên Thanh chèn ép nhân vật chính một câu, ánh mắt đảo qua ba người bọn anh Gà Đỏ:
“Hai người bọn họ là không có khả năng đánh thắng được quái vật.”
“Quá võ đoán.” Tự Do Chi Ưng cười nhạo nói:
“Hạ Hầu Ngạo Thiên nói mình không còn lá bài tẩy cậu liền tin luôn? Âm Cơ là chấp sự cao cấp của Thái Nhất môn, cậu cảm thấy cô ấy có lá bài tẩy hay không. Bọn họ sao đánh không lại boss, không có số liệu phân tích cùng đối chiếu, đều thuộc về phỏng đoán chủ quan. Chỉ có thế đã muốn thuyết phục chúng tôi?”
“Không phải phỏng đoán chủ quan.” Trương Nguyên Thanh không chút hoảng hốt. “Bàn Xoay Âm Dương của phân bộ Giang Hoài đã bị chúng ta tìm được, nhưng món đạo cụ kia của Tạ gia đâu, mọi người cảm thấy ở nơi nào?”
Tự Do Chi Ưng ngẩn ra một phem, tiếp đó khẽ biến sắc.
Hạ Thụ Chi Luyến trầm ngâm nói: “Ý tứ cậu là bộ kiện món đạo cụ loại quy tắc kia ở trên người boss?”
Trương Nguyên Thanh gật đầu: “Bằng không còn có thể ở đâu?”
“Chẳng phải là càng nguy hiểm hơn.” Anh Gà Đỏ trở nên trầm ngâm:
“Càng nên tránh lui mới phải, chúng ta cũng không thể vì cứu hai người bọn họ đánh cược mạng của mình, mặc dù tôi cho rằng người phiêu ở phó bản, nghĩa khí quan trọng nhất, nhưng canh gà của tôi đang ở nhà chờ tôi đó.”
Chờ anh rời phó bản, gà cũng cháy thành tro rồi... Trương Nguyên Thanh nhịn không được lảm nhảm, nghiêm mặt nói: “Chính là bởi vì Âm Cơ cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên không giải quyết được, chúng ta mới càng cần tổ đội.”
Nói đến đây, hắn rốt cục phơi bày chân tướng:
“Chúng ta 12 giờ đêm tiến vào phó bản, bây giờ bình minh, tổng cộng đã qua năm, sáu tiếng. Mà nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta là sống sót 36 giờ. Nếu như Âm Cơ cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên chết ở trong tay quái vật, anh cảm thấy chỉ bằng chúng ta năm người cấp 4, làm sao sống qua 30 giờ.”