Lúc này, Vân Mộng thấy chỗ ba mét trước người đột ngột xuất hiện một đôi dấu chân, dấu chân lún thật sâu vào mặt đất, nơi khác lại không có bất cứ dấu chân nào.
Chủ nhân của dấu chân giống như dịch chuyển tức thời đến trước mặt cô.
Vân Mộng nhanh chóng phản ứng lại, không phải dấu chân bỗng dưng xuất hiện, mà là tiểu hoàng đế từ trong hành cung, bất chợt nhảy tới.
Nó là từ trên trời giáng xuống.
“Ầm!”
Tiếng dây cung thê lương theo kích thích vang lên, Hạ Hầu Ngạo Thiên hướng chéo phía trước bắn ra một mũi tên.
Mũi tên ở giữa không trung bắn trúng cái gì, ‘Đinh’ bắn tung tóe đốm lửa, bắn bay ra ngoài.
Mà tiểu hoàng đế gặp công kích hiện ra thân hình, lúc này, móng vuốt của nó đã đâm về phía Vân Mộng, Hạ Hầu Ngạo Thiên bắn tuy làm lộ ra Dạ Du, nhưng cũng không thể cứu được Vân Mộng.
Trước mắt Vân Mộng hoa lên, thấy một móng vuốt đen sì đâm về phía mặt đất, móng vuốt sắc bén kia cùng mắt của cô cách nhau không đến 3 cm.
Chớp mắt sau, cô sẽ chết dưới móng vuốt.
Nhưng, đầu Vân Mộng đột nhiên ngửa ra sau, như là bị người ta đập cho một gậy vào trán.
Vừa đủ tránh đi quỷ trảo. ~~
Thời khắc mấu chốt, sự linh hoạt của Mộc Yêu cứu cô một mạng.
Tiếp theo, đang ngửa ra sau trọng tâm của cô trầm xuống, nhanh chóng ngã xuống, hướng bên cạnh quay cuồng.
Tiểu hoàng đế đánh lén thất bại không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, vảy quanh thân mở ra, không khí xung quanh lập tức hiện lên sương trắng dày đặc, từng tia từng luồng chui vào khe hở của vảy.
Cỏ cây nhanh chóng khô vàng, mất đi hơi nước.
Vân Mộng đang quay cuồng thân thể cứng đờ, đau đớn cuộn mình lại, làn da của cô nhanh chóng khô héo, tóc cuộn lại, gò má lõm xuống, trong mấy hơi thở, cô đã già đi mấy chục tuổi.
Đây là hơi nước xói mòn dẫn tới tóc cuộn cùng khô héo.
Tình huống như vậy cũng xuất hiện ở trên thân đám người Trương Nguyên Thanh, Tự Do Chi Ưng và Âm Cơ so sánh với người khác lại hơi no đủ hơn chút.
Người trước cùng là Thủy Quỷ, có được năng lực khống chế nước, có thể chậm lại hơi nước của mình xói mòn. Người sau là cấp bậc đủ cao, có sức miễn dịch nhất định.
Hạ Hầu Ngạo Thiên xoay người muốn chạy, nhưng đôi chân khô gầy như trúc đã không thể gánh vác sức nặng, vừa cất bước, liền nặng nề ngã ở trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Nhưng hắn chưa tuyệt vọng, bởi vì tin tưởng các đồng đội sẽ không dễ dàng như vậy bị boss xử lý.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, phối hợp tôi!” Âm Cơ khẽ hé bờ môi khô khốc, phun ra một ngụm Thái âm lực kéo dài, mười mấy linh phó quay quanh cô gào thét di chuyển.
Sau đó, cô nhắm mắt lại, thi triển Thần Du.
Một bóng hình xinh đẹp mặc váy đen từ đỉnh đầu bay lên, sau đó há mồm, nuốt mười mấy linh phó vào trong bụng.
Trong nháy mắt, trên trán linh thể của Âm Cơ hiện lên một vầng trăng lưỡi liềm đen sì, trong hốc mắt tràn ra hắc quang dạng sương mù, bàn tay ngọc trắng nõn nhô ra móng vuốt màu đen.
Giờ phút này, cô tựa như nữ thần minh giới, thâm thúy, u ám, âm trầm, lại cao quý.
Linh thể của cô lướt qua hư không, làn váy tung bay, hạ xuống đỉnh đầu tiểu hoàng đế, bàn tay làn da trắng nõn mà móng tay đen sì, bộ dạng như móng vuốt, bỗng nhiên bao trùm đầu tiểu hoàng đế.
Chỉ thấy tiểu hoàng đế đột nhiên cứng đờ, đôi mắt trắng dã tàn bạo hung ác dại ra.
Theo Âm Cơ vung tay mạnh, đỉnh đầu của nó, một linh thể gương mặt mơ hồ, hung ác thô bạo bị cứng rắn rút ra.
Linh thể vặn vẹo tàn bạo này vừa rời khỏi thân thể, liền nhanh chóng trầm xuống, muốn trở về thân thể.
Năm ngón tay gập thành dạng trảo của Âm Cơ hơi phát run, tựa như khó có thể duy trì.
Không cần Âm Cơ nhắc nhở, Trương Nguyên Thanh biết mình nên làm như thế nào, hắn vừa lấy ra chày Phục Ma, vừa hô:
“Hạ Thụ, phá giáp!”
Khuyết điểm lớn nhất của chày Phục Ma chính là không đủ sắc bén, ít nhất ở trong tay hắn là như thế.
Hạ Thụ Chi Luyến làn da không trắng nõn trơn bóng nữa, trải rộng nếp nhăn, cố gắng chống đỡ thân thể không khoẻ, xỏ giày bộ đội chạy về phía tiểu hoàng đế, trong quá trình, cô lấy ra đoản kiếm sáng như tuyết, hướng phía trước đâm ra.
Một điểm ánh sáng lạnh lẽo phun ra.
‘Phốc’ một tiếng, Kiếm Khách lấy sát phạt trứ danh, dễ dàng đâm thủng ngực tiểu hoàng đế.
Hạ Thụ rút kiếm lui về phía sau, gần như cùng lúc đó, Trương Nguyên Thanh thi triển Tinh Độn Thuật tới trước mặt tiểu hoàng đế, mang chày Phục Ma đâm vào trong lỗ thủng kiếm trên ngực. Âm Cơ buông lỏng tay, tùy ý linh thể nó trở về thân thể.
Một vầng hào quang màu vàng óng sáng lên chói lòa.
Trong bờ môi đen sì, xoang mũi, đôi mắt của tiểu hoàng đế phun trào ra hào quang màu vàng óng, hắn chỉ kịp phát ra một tiếng rống phẫn nộ, không cam lòng, thân thể liền ở trong một làn khói đen nghi ngút, ngửa đầu ngã xuống.