Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1208 - 【Vip】 Giao Dịch Đạt Thành (1)

【VIP】 Giao dịch đạt thành (1) 【VIP】 Giao dịch đạt thành (1)

Quả nhiên, Tạ gia chủ phối hợp rất mượt.

Nhìn theo Tạ gia chủ phất tay áo rời khỏi, Trương Nguyên Thanh nhìn về phía hai vị trên sô pha.

Thư ký Lý cười ha ha nói:

“Nguyên Thủy à, có đôi khi, nhân tình so với ích lợi càng quan trọng hơn, cậu đòi quá nhiều rồi.”

Câu này như có điều ám chỉ.

“Thư ký Lý, Thám Tử trưởng lão, giá các người đưa ra thế nào?” Trương Nguyên Thanh làm bộ chưa nghe hiểu.

Thám Tử trưởng lão trầm giọng nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, phân bộ Giang Hoài từng sớm tuyên bố treo thưởng, thưởng công huân cấp B cùng 8 triệu tiền mặt, đây là điều tổng bộ từng chứng thực. Chúng tôi sẽ không mặc cả với cậu, Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu phải rõ thân phận của mình, cậu có thể cò kè mặc cả với Tạ gia, nhưng tổng bộ không chịu cái trò này.”

Trương Nguyên Thanh nói:

“Nội dung treo thưởng, tổng bộ nhận, tôi không nhận!”

“Cậu không nhận?”

Thám Tử trưởng lão tức đến bật cười. Ở trong mắt thành viên Bạch Hổ binh chúng, mệnh lệnh của cấp trên chính là quân lệnh, quân lệnh như núi.

Câu này của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nghe vào trong tai Thám Báo, giống như Hỏa Sư nghe được ‘người đầu trâu phải chết’.

Lão Thám Tử quay đầu, tức giận nhìn Phó Thanh Dương: “Đây là lính cậu dạy dỗ?”

Phó Thanh Dương mặt không đổi sắc, giọng điệu bình tĩnh:

“Dân lành không làm lính, làm lính không lương thiện, tôi không cảm thấy Nguyên Thủy kiệt ngạo có vấn đề gì.”

Tuyệt không đề cập tới chuyện giao dịch.

Cái trán tão Thám Tử nổi gân xanh, nói:

“Công huân cấp B, 20 triệu, đây là điểm mấu chốt của phân bộ Giang Hoài. Cậu nếu là không đáp ứng, Bàn Xoay Âm Dương không cần cũng được, nhưng phân bộ Giang Hoài sẽ hướng tổng bộ đề nghị, Nguyên Thủy Thiên Tôn không tôn trọng tổ chức, coi rẻ kỷ luật, cậu vĩnh viễn lăn lộn ở tầng dưới chót đi.”

Trương Nguyên Thanh vái một cái, lớn tiếng nói:

“Nói hay lắm, còn xin Thám Tử trưởng lão hướng tổng bộ đề nghị, khai trừ tôi khỏi Ngũ Hành minh, Nguyên Thủy Thiên Tôn tôi bằng lòng làm một tán tu, vô cùng cảm kích! Ngài nếu có thể làm được chuyện này, Bàn Xoay Âm Dương dâng hai tay, không lấy một xu.”

“Cuồng vọng!”

Thám Tử trưởng lão giận tím mặt, trong phòng sách tràn ngập sát khí lạnh lẽo, có thể nói từng bước sát khí, làm người ta như rơi vào vực sâu.

Mu bàn tay Trương Nguyên Thanh dựng thẳng lông, phía sau lưng nổi da gà.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu có phải cảm thấy mình thiên phú dị bẩm, thì có thể coi rẻ tất cả hay không, cậu có phải cho rằng tổng bộ thật sự sẽ không nghiêm trị cậu hay không?” Thám Tử trưởng lão lạnh lùng nói.

Trương Nguyên Thanh yên lặng lấy ra Bàn Xoay Âm Dương, gian nan chống cự uy áp, cao giọng nói:

“Thám Tử trưởng lão lấy thế ép người, cường thủ hào đoạt, cầm là được, tôi một Thánh Giả nho nhỏ, không dám có nửa câu oán hận.”

Dứt lời, chắp tay dâng Bàn Xoay Âm Dương.

Cái trán Thám Tử trưởng lão nổi gân xanh, đã lâm vào nổi giận.

“Khụ khụ!”

Lúc này, thư ký Lý ho nhẹ một tiếng, sát khí cả phòng tan biến vào vô hình, hắn cười ha ha nói:

“Tôi nghe ra được, Nguyên Thủy à, cậu đây là có oán khí đối với tổng bộ nha. Từ xưa cây cao gió thổi tất gãy cành, người trẻ tuổi quá sắc bén, dễ dàng chết non, tổng bộ là đang mài giũa cậu tương lai còn ủy thác trọng trách, một mảng khổ tâm nha.”

“Cậu nghĩ, tự tiện giết thành viên tổ chức, còn là một vị chuẩn chấp sự, cho dù trừng phạt đúng tội, đó cũng là tội nặng phải cách chức giam cầm, nhưng tổng bộ chỉ giáng cấp xử lý, mang tính tượng trưng nhốt cậu một tháng, bây giờ ngay cả một tháng cũng miễn, cậu còn nhìn không ra tổng bộ coi trọng đối với cậu sao?”

“Cậu là Thần Dạ Du, tổ chức vì bồi dưỡng cậu, không tiếc trả số tiền lớn hướng Thái Nhất môn mua phương án phó bản, cậu cần tài liệu, tổ chức không có bất cứ sự do dự nào dự chi cho cậu.”

“Những đãi ngộ này, những phúc lợi này, thành viên bình thường phải tranh nhau vỡ đầu mới có thể tranh thủ. Cậu cũng phải thông cảm tổng bộ một chút chứ.”

Đoạn lời này nói vẻ mặt ôn hoà, tư thái cực thấp, từng câu đều đang giảng nhân tình, moi tim móc ruột, tuyệt không đề cập tới Bàn Xoay Âm Dương.

Hai ngươi vừa đấm vừa xoa, bắt nạt tôi trẻ tuổi? Trương Nguyên Thanh một lời nói toạc ra: “Xin hỏi thư ký Lý, là tôi làm cống hiến cho tổ chức lớn, hay là tổ chức hồi báo tôi nhiều?”

Không có tình yêu vô duyên vô cớ, thứ quan phương cho hắn, đều là chính hắn kiếm trở về, cứng rắn đòi tính rõ từng thứ một, hắn mang đến lợi ích cho quan phương, tuyệt đối nhiều hơn quan phương cho hắn.

Cưỡng ép muốn giảng cống hiến giảng nhân tình, rốt cuộc ai nợ ai?

Nụ cười của thư ký Lý không thay đổi, ấm áp nói: “Ý tứ của cậu tôi rõ, tổng bộ sẽ không bạc đãi bất cứ một vị nào có công, những công lao này của cậu đều ghi lại, tương lai sẽ thực hiện.”

Bình Luận (0)
Comment