“Vết thương trên chân cô không có việc gì chứ?” Người trẻ tuổi bên cạnh quan tâm hỏi.
“Tựa như đã cầm máu, nhưng đầu tôi có chút choáng.” Giang Ngọc Nhị nói.
Trương Nguyên Thanh bay vào trong nhà gỗ như trút được gánh nặng, đáy lòng nổi lên vui sướng mất rồi lại có được.
Nhưng hắn rất nhanh áp chế sự vui sướng xuống. Căn cứ những người này đối thoại mở ra phân tích, chính như hắn đoán như vậy, những người này sau khi trốn vào rừng rậm, đã gặp phải sói đuổi giết, bốn mươi hai người đến cuối cùng chỉ còn bảy người. Người sống sót trốn vào nhà gỗ. Sói bỏ qua đuổi giết bọn họ, lúc này mới giữ được một mạng.
Nhưng sói vì sao bỏ qua đuổi giết?
Cửa gỗ đơn sơ như vậy không có khả năng chống đỡ được quái vật.
Trước làm rõ tình huống rồi nói tiếp. Nếu Phó Thanh Dương nói không sai, đạo cụ này vô cùng có khả năng là cấp Chúa Tể, như vậy cho dù là mình cũng có nguy hiểm, càng đừng nói cứu ra dì trẻ. Trương Nguyên Thanh lập tức bay về phía người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Giang Ngọc Nhị, hoàn thành việc nhập vào.
Hắn cúi đầu nhìn về phía cẳng chân Giang Ngọc Nhị, nơi đó có một vết thương thật sâu, đã ngưng tụ thành một dải huyết tương đặc biến thành màu đen.
Trương Nguyên Thanh lập tức tới gần Giang Ngọc Nhị đưa tai thấp giọng nói: “Dì trẻ, là cháu.”
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên ghé đến bên tai nói chuyện, Giang Ngọc Nhị theo bản năng nghiêng người tránh lui, không đợi cô nổi nóng, thanh âm xa lạ lại nói ra lời nói quen thuộc.
Giang Ngọc Nhị ngẩn ra một phen, trong bóng tối, khuôn mặt mượt mà ngọt ngào, chợt nở rộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, con ngươi mỏi mệt lập lòe tỏa sáng.
“Nguyên, Nguyên Tử?” Cô nghiêng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt người trẻ tuổi, như là không dám tin.
“Là cháu.” Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói:
“Cháu tới cứu dì, nhưng bởi vì nguyên nhân đặc thù, thân thể của cháu không thể tiến vào nơi này, chỉ có thể buông xuống ý niệm, bám vào trên thân người trẻ tuổi này...”
Còn chưa dứt lời, Giang Ngọc Nhị hoan hô một tiếng, lao đầu tới.
“Dì đã biết mày sẽ đến cứu dì, mày là thành viên Long tổ, mày khẳng định sẽ đến cứu dì.” Cô vui vẻ tựa như cô gái nhỏ.
Thành viên Long tổ, càng nghe càng cảm thấy trẻ trâu, sớm biết thế đã nghĩ cái tên dễ nghe chút, bỏ đi, dù sao dì trẻ cũng không hiểu... Trương Nguyên Thanh vươn tay đè lại bả vai của cô, không để cho cô nhào vào trong lòng.
“Bình tĩnh một chút, cháu có một số việc muốn hỏi dì.”
Giang Ngọc Nhị bất mãn hừ một tiếng, đột nhiên đau nhe răng một phen, rưng rưng ấm ức nói:
“Nguyên Tử, sao giờ mày mới đến thế, chân dì trẻ bị thương, về sau có thể để lại sẹo hay không ~”
Nói xong, trong mắt liền rưng rưng nước mắt, lã chã chực khóc.
Bình tĩnh cùng kiên cường của dì vừa rồi đâu? Trương Nguyên Thanh thấp giọng trấn an: “Không có việc gì, chờ cháu đưa dì ra ngoài, nghĩ biện pháp trị thương cho dì, khẳng định không để lại sẹo.”
Chút vết thương này, đổi thành linh cảnh hành giả, đã sớm tự lành, cho dù là Kiếm Khách máu giấy. Nhưng đối với người thường mà nói, quả thật là bị thương rất nghiêm trọng, làm không tốt còn có thể uốn ván.
“Hai người đang nói cái gì thế? Sao tôi nghe không hiểu.” Một cô gái thể trạng rất to lớn thử nói.
Bốn người bên cạnh đều nhìn qua.
Trương Nguyên Thanh trước vỗ vỗ tay dì trẻ, ra hiệu cô yên tĩnh, tiếp theo nhìn về phía năm người, trầm giọng nói:
“Tôi là thành viên đội hành động đặc thù Tùng Hải, là tới cứu các người.”
Khi nói chuyện, hắn nâng tay lau một cái ở trên mặt, nhất thời, mi tâm sáng lên một vệt sơn vàng, nhanh chóng lan tràn cả khuôn mặt, vẽ thành một cái mặt nạ sơn vàng là màu lót, hốc mắt, cái trán, môi, hai màu đen đỏ giao nhau.
Cái mặt nạ này uy nghiêm đoan chính, kinh sợ lòng người.
Hắn không có thời gian không có tinh lực cũng không có kiên nhẫn hướng những người thường này giải thích, trực tiếp sử dụng đạo cụ chấn nhiếp, là phương thức hiệu quả cao nhất.
Trong nháy mắt, mấy người thường trong nhà gỗ, trong lòng dâng lên sợ hãi khôn kể, người đối diện này, giống như chính là thần linh, là quân chủ cao cao tại thượng.
Thần phục là cảm xúc duy nhất của bọn họ lúc này, bất cứ sự nghi ngờ, bất mãn, sợ hãi nào cũng tan thành mây khói.
Trương Nguyên Thanh ánh mắt uy nghiêm đảo qua mọi người, thấy bọn họ cúi đầu thần phục, thấy dì trẻ trợn mắt cứng lưỡi, lại ngầm có ý sùng bái.
Trong lòng hắn không hiểu sao thấy sướng một phen, không phải cảm giác về sự ưu việt người siêu phàm đối mặt người thường, mà là ở trước mặt dì trẻ hiển thánh, khiến hắn cảm thấy sướng.
“Mang chuyện xảy ra sau khi mấy người tiến vào nơi này, nói hết cho tôi biết.” Trương Nguyên Thanh giọng điệu trầm thấp hơn nữa uy nghiêm.
Mọi người không dám chống đối, lập tức mồm năm miệng mười mang tình hình sau khi tiến vào mảng thế giới này, một năm một mười kể một lần.