Không thích hợp nha, sao mình có loại cảm giác vào phó bản... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lặng lẽ lẩm bẩm, căn cứ nội dung trên tấm da dê để xem, chủ nhân nhà gỗ có một kẻ thù.
Cô ta khẳng định kẻ thù sẽ đến trả thù, nói rõ mẹ của “tiểu tiện nhân” bị thiêu chết chuyện này, có quan hệ rất lớn với chủ nhân nhà gỗ.
“Thì ra nhà gỗ có kết giới, khó trách quái vật kia không vào được, Nguyên Tử, như vậy xem ra, người sói kia chính là cô gái nhỏ mũ đỏ?” Dì trẻ lặng lẽ nói.
Hai người ghé đầu lại rất gần, khi cô nói chuyện, hơi thử như lan, trên người tỏa ra mùi thơm.
“Do đâu thấy được?” Trương Nguyên Thanh hỏi ngược lại.
“Bên trên không phải nói sao, tiểu tiện nhân là mẹ cô ta cùng quái vật giao phối sinh ra, mà sau khi chúng ta đến nơi đây, chỉ thấy quái vật, chưa thấy cô gái nhỏ mũ đỏ.” Mạch suy nghĩ của Giang Ngọc Nhị rất rõ ràng.
“Không đúng, cháu cảm thấy quái vật kia là thợ săn.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Thợ săn?” Giang Ngọc Nhị kinh ngạc trừng to mắt: “Thợ săn không phải bảo hộ chủ nhân nhà gỗ sao, sao có thể biến thành quái vật.”
“Cái này cháu cũng không biết, nhưng vừa rồi cháu nghe mấy người kia nói, con quái vật đó cách mỗi một giờ liền gõ cửa một lần. Dì mất tích xấp xỉ hơn ba giờ, gõ cửa ba lần rồi đúng không, quái vật đó chỉ thiếu một lần cuối cùng, có thể vào được.” Trương Nguyên Thanh nói:
“Quái vật biết phương pháp tiến vào nhà gỗ... Sao dì tránh cháu?”
Giang Ngọc Nhị vẻ mặt chán ghét: “Mồm thối quá, mày có phải quên đánh răng hay không.”
... Trương Nguyên Thanh cả giận nói: “Mạng cũng sắp không còn nữa còn rối rắm mồm thối? Với lại, cái này cũng không phải cơ thể của cháu. Dì tin hay không cháu chạy lấy người?”
Giang Ngọc Nhị co được giãn được:
“Nguyên Tử vẫn là rất thơm, nhưng mà, phân tích của mày quá võ đoán, có thể là tiểu tiện nhân bắt được thợ săn, uy hiếp hắn nói ra phương pháp tiến vào nhà gỗ hay khôn?”
“Không bài trừ khả năng này.” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.
Giang Ngọc Nhị nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói:
“Nguyên Tử, dì luôn cảm giác có chút quen thuộc, cô gái nhỏ đội mũ đỏ kia, chủ nhân nhà gỗ, còn có thứ viết bên trên... Rất quen thuộc, nhưng lại không thể nói rõ.”
Quen thuộc? Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, dì một người phàm, sao có khả năng cảm thấy quen thuộc đối với đạo cụ của linh cảnh hành giả.
Nhưng nghe dì trẻ nói như vậy, Trương Nguyên Thanh sau khi cẩn thận suy tư, phát hiện quả thật có cảm giác Deja Vu mãnh liệt.
“A, dì nhớ ra rồi.” Dì trẻ vỗ bàn tay nhỏ, “Mũ nhỏ màu đỏ!”
Mũ nhỏ màu đỏ! !
Trương Nguyên Thanh thể hồ quán đỉnh, không sai, mũ nhỏ màu đỏ.
Bỏ qua một bên cảnh ngộ hiện thực quái đản khủng bố, chỉ nhìn từ mấu chốt mà nói, cô gái nhỏ mũ đỏ, rừng rậm, thợ săn, nhà gỗ, người sói... Những nguyên tố này tổ hợp lại, không phải là câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ sao.
“Cho nên chủ nhân nhà gỗ là bà ngoại của cô gái quàng khăn đỏ? Người bà ngoại kia bị sói ăn?” Trương Nguyên Thanh lại nhìn tấm da dê một lần, trong đầu chậm rãi ghép ra toàn bộ kịch tình.
Mẹ cô gái quàng khăn đỏ cùng quái vật sinh ra cô, bà ngoại sau khi biết, triệu tập dân chúng thiêu chết mẹ cô, nhưng cô gái quàng khăn đỏ nhỏ tuổi tránh được một kiếp.
Bà ngoại biết cô gái quàng khăn đỏ là quái vật tạp giao, lo lắng cô sau khi lớn lên trả thù, vì thế trốn vào nhà gỗ từng được linh mục chúc phúc.
Nhưng như vậy vẫn không bảo hiểm, vì thế bà ngoại cùng rừng thợ săn rậm dặm đạt thành giao dịch, thợ săn buổi tối mỗi ngày đều có thể đến trong nhà gỗ ngủ, điều kiện là trợ giúp bà giết chết cô gái quàng khăn đỏ.
Cái này con mẹ nó câu chuyện đen tối gì vậy?
Mặt khác, một món đạo cụ vì sao sẽ ẩn chứa không gian như vậy, câu chuyện như vậy?
Cái này cũng đã có thể trở thành một phó bản.
Cũng có khả năng, bản thân những thứ này chính là một bộ phận của phó bản? Linh cảnh hành giả nước ngoài vượt qua phó bản này, hàng phục món đạo cụ nào đó, vì thế bóc nó ra khỏi phó bản chính?
Bọn họ vào không gian này, cũng là không gian đạo cụ nghề nghiệp Vĩnh Dạ hình thành, nhưng cũng từng là một bộ phận của phó bản?
Cho nên mình mới có thể có cảm giác Deja vu vào phó bản nồng đậm.
Bây giờ nghĩ những thứ này không có ý nghĩa, lấy được món đạo cụ kia vào tay, tất cả liền chân tướng rõ ràng... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm.
“Dì trẻ, lần trước quái vật gõ cửa là khi nào?”
“Rất lâu rồi.” Giang Ngọc Nhị nói.
“Rất lâu là bao lâu?”
“Dì hỏi một chút nha...” Giang Ngọc Nhị hướng về phía các đồng bạn cuộn mình ở cạnh lò sưởi trong tường, nhỏ giọng hô:
“Chị Lý, bây giờ mấy giờ rồi?”
Người phụ nữ trung niên thân hình rất to khỏe kia lấy ra điện thoại di động, nhìn thoáng qua, nhỏ giọng trả lời:
“Mười rưỡi.”