Tuy biết đây là trêu chọc, nhưng nếu một cô gái chán ghét người đàn ông nào đó, là tuyệt đối sẽ không trêu chọc như vậy. Mà một người đẹp phong hoa tuyệt đại không chán ghét Nguyên Thủy (đội trưởng), bản thân chính là chuyện khiến các cô chán ghét. Về phần bé trà xanh là giận mà không dám nói gì.
Trương Nguyên Thanh cười khổ nói: “Cung chủ vui vẻ là tốt rồi.”
Chỉ Sát cung chủ nhìn về phía Phó Thanh Dương, giọng điệu trở nên trong trẻo lạnh nhạt:
“Một người 50 ngàn, tôi cam đoan bọn họ đời này cũng sẽ không nhớ lại chuyện hôm nay. Thân thuộc của người chết cũng là giá này.”
Phó Thanh Dương gật đầu, thản nhiên nói: “Rất có lời!”
Nói cho bọn họ, đường hầm sụt, bọn họ là người sống sót, được trị an viên cứu ra.
Chỉ Sát cung chủ đi thẳng về phía sáu người sống sót cách đó không xa, giơ lên cổ tay trắng như sương tuyết, bàn tay ngọc thon thon búng ngón tay “tách”, sáu người đó toàn thân run lên, tiến vào trạng thái dại ra.
Thanh âm Chỉ Sát cung chủ trong trẻo dễ nghe từ dưới mặt nạ truyền đến: “Nhìn tôi!”
Sáu người máy móc xoay cổ, đờ đẫn nhìn về phía Chỉ Sát cung chủ.
“Đường hầm Nội Hoàn sụp xuống, các người bị chôn sống ở trong phế tích, là trị an viên tổ chức nhân thủ cứu các người ra, trừ các người, mọi người bất hạnh gặp nạn.” Giọng điệu Chỉ Sát cung chủ trở nên trầm thấp, trở nên mờ mịt:
“Lặp lại một lần lời của tôi.”
Sáu người ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn lặp lại: “Đường hầm Nội Hoàn sụp xuống, chúng tôi bị chôn sống ở trong phế tích, là trị an viên tổ chức nhân thủ cứu chúng tôi ra. Trừ chúng tôi, tất cả mọi người đều đã chết.”
Nói xong, ánh mắt bọn họ trở nên kiên định cho rằng mình là gặp sụt lún, vừa được trị an viên từ trong nguy hiểm cứu vớt ra.
“Tốt lắm!”
Phó Thanh Dương hài lòng gật đầu.
Thấy chuyện giải quyết hậu quả sau sự việc xử lý tương đối rồi, Trương Nguyên Thanh nói: “Lão đại, vậy tôi về nhà trước?”
Phó Thanh Dương gật đầu một cái, hắn chưa yêu cầu Chỉ Sát cung chủ thôi miên dì trẻ của Nguyên Thủy, sự tồn tại của linh cảnh hành giả tuy là giữ bí mật, nhưng đó chỉ là nhằm vào đại chúng bình thường.
Một ít quần thể đặc thù có “quyền biết tình huống”, ví dụ như nhân viên văn chức quan phương, ví dụ như bộ phận nhỏ trị an viên, quan viên, lại ví dụ như người nhà của linh cảnh hành giả.
Trương Nguyên Thanh từ biệt trước với các đồng đội, lại nhìn về phía Chỉ Sát cung chủ, nói: “Cung chủ, tôi có một việc muốn phiền cô.”
Hắn chỉ chỉ xe dì trẻ cách đó không xa.
Chỉ Sát cung chủ cao ngạo lạnh lùng “ừm” một tiếng.
Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, mở cửa xe, bế dì trẻ buồn ngủ từ trong xe xuống.
Lúc này đã là mười một giờ đêm, Giang Ngọc Nhị ở trong thế giới cô bé quàng khăn đỏ trải qua một phen đại đào vong kinh tâm động phách, sau khi trở về hiện thực, tâm tình căng thẳng được thả lỏng, cơn mệt mỏi cuồn cuộn ập đến.
Cô lầu bầu một tiếng, gục đầu ở trong lòng cháu trai, mơ mơ màng màng nói: “Về nhà ngủ!”
Trương Nguyên Thanh bế cô, tiến vào xe của dì trẻ.
Chỉ Sát cung chủ đang muốn đuổi theo, Phó Thanh Dương đột nhiên nói: “Cung chủ chậm đã, còn có ba người.”
Hắn nhìn về phía các đội viên ngoại trừ Quan Nhã, nói: “Làm phiền cung chủ thôi miên bọn họ, quên quan hệ của Nguyên Thủy cùng cô gái kia.”
Trương Nguyên Thanh trong xe trong lúc nhất thời thế mà lại nói không ra lời. Lúc này còn không quên thay hắn lau đi tai hoạ ngầm, lão đại đối với hắn có thể nói tình sâu nghĩa nặng nha.
Chỉ Sát cung chủ nhìn kỹ Phó Thanh Dương một lần, cười mỉm nói: “Anh trái lại rất rất coi trọng Nguyên Thủy Thiên Tôn, vậy Phó trưởng lão nghĩ tới chưa, như thế nào để tôi quên đi quan hệ của hai người bọn họ?”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Đây là chuyện của hắn.”
Ngụ ý, để Nguyên Thủy tự mình nghĩ cách.
Chỉ Sát cung chủ cười duyên một tiếng, làm tương tự thôi miên ba vị đội viên, làm bọn họ quên một loạt hành động vô cùng thân thiết vừa rồi của Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng cô gái xinh đẹp trong xe.
Đêm khuya, ánh đèn vàng vọt trải trên mặt đường, Trương Nguyên Thanh lái xe đi vòng vòng ở nội thành Tùng Hải, hoàn toàn không có mục tiêu lái nửa giờ, xe đỗ ở ven đường, Trương Nguyên Thanh xoay người nói: “Cung chủ, giúp tôi thôi miên cô ấy.”
Hắn nghĩ chút, bổ sung nói: “Hỏi cái gì cũng sẽ trả lời cái loại đó.”
Chỉ Sát cung chủ liếc một lần Giang Ngọc Nhị ngồi chéo ở ghế sau, ngủ kháy o o, cười nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Việc riêng.” Trương Nguyên Thanh nói.
Chỉ Sát cung chủ không hỏi nhiều, gập ngón tay khẽ búng cái trán trơn bóng của Giang Ngọc Nhị: “Tỉnh!”
Giang Ngọc Nhị chợt ngồi dậy mở mắt ra, đôi mắt ngập nước bày ra trống rỗng cùng đờ đẫn. Chỉ Sát cung chủ cười nói: “Muốn hỏi cái gì?”
Trương Nguyên Thanh trầm mặc một phen, trầm thấp mở miệng: “Hỏi cô ấy có phải linh cảnh hành giả hay không.”