“Anh là đang trào phúng tôi?” Trương Nguyên Thanh liếc hắn.
“Tôi là đang hâm mộ cậu.”
“Hâm mộ tôi giỏi kết giao quan hệ?”
“Không, hâm mộ cậu thối không biết xấu hổ.”
Lý Thuần Phong không nói lời thừa nữa, trầm ngâm vài giây, nói: “Cô ấy là một người tính tình cổ quái, làm theo ý thích, cực có cá tính. Ở trong mắt cô ấy, trật tự và thiện lương, hỗn loạn cùng tà ác, đều là giống nhau.”
“Cô ấy làm việc chỉ dựa vào tâm ý, có lẽ sẽ vì một chuyện không vừa mắt mở rộng chính nghĩa, vì thế trả giá đắt nữa cũng không sao cả. Có lẽ sẽ dưới cơn giận dữ, hủy diệt một thành thị chết nhiều người vô tội nữa cũng sẽ không chớp mắt. Hỗn loạn trung lập!”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, nói: “Sở thích thì sao?”
“Hút xì gà!” Lý Thuần Phong trả lời.
Sở thích có chút kỳ quái nha, để sau đi trong tủ đồ sưu tầm của Phó Thanh Dương trộm mấy hộp xì gà cực phẩm. Liên Tam Nguyệt này tính tình hỗn loạn trung lập, nhưng có thể trở thành nghề nghiệp hợp pháp, nói rõ trình độ hỗn loạn còn nhẹ... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nghĩ, thân thể hóa thành một đạo ánh sao như mộng ảo, độn vào biệt thự lớn cách vách.
...
Tỉnh Bảo Thang, Hoa Đô.
Giữa trưa 11 giờ, sân bay, Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, đeo ba lô hai vai, trong tay cầm một túi gà kho đóng gói chân không, bên người dẫn theo Huyết Tường Vi, dựa theo cột mốc đường, xuyên qua đám đông chật chội tới tầng đại sảnh, tới cửa vào bãi đỗ xe ngầm P1 đã hẹn sẵn với anh Gà Đỏ.
Cách thật xa, hắn liền thấy anh Gà Đỏ cao 1m70, tướng mạo thì bình thường giống như chiều cao, mặc quần cộc áo lót trắng, chân xỏ một đôi dép lê, khóe miệng ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi, ánh mắt tìm tòi chung quanh ở trong đám người.
Ở phía sau hắn, là mười mấy người thanh niên mặc đồ đen, đeo kính râm, tư thế đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc. Người qua đường xung quanh liên tiếp ngoái đầu nhìn, đại khái cho rằng đang đóng phim.
Gã này muốn làm gì thế... Trong lòng Trương Nguyên Thanh chợt cảm thấy không ổn, dừng bước.
Vừa vặn lúc này, anh Gà Đỏ tinh mắt ở trong chúng sinh phát hiện Trương Nguyên Thanh như đom đóm, lập tức phát ra tiếng cười sang sảng, dang hai tay chào đón: “Đại lão bên này bên này.”
Trương Nguyên Thanh đành phải mặt đơ đi lên đón, cũng phát ra tiếng cười sang sảng: “Anh Gà Đỏ! ! !”
Hai người nhiệt tình ôm.
Anh Gà Đỏ buông cái ôm ra, quay đầu nhìn về phía đám người áo đen phía sau, nói: “Còn không gọi người.”
Hai hàng người áo đen kính râm đồng loạt cúi người, lớn tiếng nói: “Ra mắt Thiên Tôn!”
Thanh âm vang dội chỉnh tề, quanh quẩn ở trong đại sảnh.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, những người qua đường đông đúc kinh ngạc dừng chân, ném tới bên này cái nhìn chăm chú.
Có người yên lặng lấy ra điện thoại di động.
Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa che mặt mà đi. Hắn trước khi đến, liên lạc anh Gà Đỏ, nói mình giữa trưa ngày mai đến Hoa Đô tỉnh Bảo Thang. Anh Gà Đỏ vừa nghe, mừng rỡ, nói Nguyên Thủy Thiên Tôn đại giá quang lâm, vậy tôi khẳng định phải sắp xếp, làm một cái nghi thức hoan nghênh long trọng.
Trương Nguyên Thanh hoàn toàn không ngờ là như vậy, hắn thầm nhủ đây là cái gọi là hoan nghênh long trọng của anh? Ai không biết còn tưởng tôi đang quay phim máu chó đô thị sảng văn đó.
“Thế nào, đủ khí phái chứ?” Anh Gà Đỏ cười nói: “Hơn nữa cái này rất phù hợp ấn tượng của người thường đối với câu lạc bộ, nhưng thật ra chúng ta rất khiêm tốn hạ thấp.”
Trương Nguyên Thanh miễn cưỡng cười vui: “Tôi rất thích, anh Gà Đỏ dụng tâm rồi nha. Đi đi đi, đi uống canh.”
Mau rời khỏi!
Ở dưới một đám người áo đen vây quanh, Trương Nguyên Thanh cùng anh Gà Đỏ tiến vào trong một chiếc xe MPV màu đen bóng loáng. Đợi xe vững vàng mau lẹ lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, hắn đưa quà tặng trong tay qua. “Tôi biết tỉnh Bảo Thang các người thích ăn gà, cố ý mua quà gặp mặt.”
Anh Gà Đỏ vẻ mặt miễn cưỡng nói: “Cái này không tươi mới nha.”
Ở phương diện nguyên liệu nấu ăn tươi mới, người tỉnh Bảo Thang có điểm mấu chốt cùng kiên trì của mình.
Trương Nguyên Thanh cười to nói: “Vậy tôi cần phải thưởng thức kỹ càng một phen canh gà tươi mới.”
Đề tài xấu hổ lập tức được kéo đi.
Anh Gà Đỏ lập tức vỗ ngực: “Khẳng định khiến đại lão hài lòng, mấy ngày nay tôi dẫn cậu đi nếm hết mỹ thực Hoa Đô.” Chỉ cần không phải gián chiên, ừm, người Hồ Kiến cũng không cần.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm một câu, sau đó nghiêm mặt nói: “Lần này đến Hoa Đô là làm chính sự. Anh Gà Đỏ là địa đầu xà, từng nghe nói Vạn Bảo ốc không?”
—— đây là nguyên nhân chủ yếu hắn liên hệ anh Gà Đỏ.
“Vạn Bảo ốc...” Anh Gà Đỏ thu liễm nụ cười trên mặt, nói: “Đó là một nơi tốt, điểm bán ra đạo cụ lớn nhất, chợ đen lớn nhất, nơi tập kết tình báo lớn nhất Hoa Đô. Mấy năm trước, tôi từng đi theo Tương Bạo* trưởng lão một lần, nhớ vào Vạn Bảo ốc cần thẻ bài.”
* tìm kiếm trên google sẽ ra diễn viên Hà Văn Huy, đóng vai anh chàng cắt tóc trong khu nhà trọ ở phim Tuyệt đỉnh kungfu