Dưới tình huống không có lực lượng tịnh hóa, cái này không thể nghi ngờ tăng thêm ô nhiễm tinh thần của hắn, sinh ra tinh thần phân liệt.
“Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan, vi sư nhớ ngươi muốn chết, khặc khặc khặc...” Tiếng cười quái dị khặc khặc quanh quẩn trong phòng cho thuê.
...
Khách sạn Vô Ngân.
Điều hòa vận chuyển gió lạnh mạnh mẽ, trong sảnh lớn khách sạn phủ kín sàn đá cẩm thạch, phía sau quầy phục vụ, Trương Nguyên Thanh lười nhác nằm ở ghế nghỉ ngơi thuộc về Tiểu Viên, bắt chéo chân.
“Chị nói một học sinh cấp ba, tư tưởng sao lại tà ác như vậy chứ, thế mà làm ra chuyện phát rồ như vậy đối với hàng xóm nữ cùng giáo viên nữ, bạn học nữ. Tôi năm đó lúc học cấp ba, bàn tay con gái cũng không dám nắm, nói chuyện với con gái cũng đỏ mặt, rất thuần khiết, Tiểu Viên, chị nhưng nhất định phải tin tưởng tôi.”
Hắn bắt chéo chân, thong thả kể ra điều mắt thấy tai nghe trong quá trình mình khoảng thời gian này thu thập đạo cụ.
Tiểu Viên mặc âu phục nhỏ màu đỏ rượu, áo sơmi nữ sĩ màu trắng, ngồi tựa ở trước quầy phục vụ, yên lặng nghe hắn tán gẫu, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp không có biểu cảm gì, trong ánh mắt thầm chứa sự dịu dàng.
Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập tựa vào quầy phục vụ, nghe say sưa.
Người thường này sau khi đạt được đạo cụ phương thức xử lý cực có ý tứ, đại bộ phận đều sẽ lợi dụng năng lực đạo cụ thỏa mãn ham muốn riêng của bản thân, nhưng cũng có kẻ biến mình trở thành chúa cứu thế, hoặc cảm thấy mình là nhân vật chính của thiên mệnh.
“Nhưng chuyện học sinh cấp ba này, trình độ ác liệt chỉ có thể tính là bình thường. Trừ sự kiện đường hầm Nội Hoàn, trong sáu ngày, ác liệt nhất tôi từng thấy là vụ án chú sát (nguyền rủa giết chóc), cả tiểu khu chết hơn hai mươi người. Các người tuyệt đối không tưởng tượng được nguyên nhân kẻ làm phép giết người.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Nguyên nhân gì?”
Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập đồng thanh hỏi.
“Người chết đều là nhuộm tóc vàng. Vợ kẻ hành hung ngoại tình, hắn nói...” Trương Nguyên Thanh khí tụ đầu lưỡi, giống như niệm ra chú ngữ nào đó:
“Tóc vàng phải chết!”
Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập không hiểu ra sao: “Có ý tứ gì?”
“Biết thì biết, không hiểu thì đừng hỏi.” Trương Nguyên Thanh phất phất tay: “Mấy giờ rồi? Còn không đi giao hàng đi.”
“Cái đệch...” Khấu Bắc Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, cầm lấy mũ bảo hiểm trên bàn ra ngoài luôn.
Nhóc mập theo sát sau đó.
“Cậu đợi một chút.” Trương Nguyên Thanh gọi hắn lại, cười nói:
“Tôi mặc kệ cậu đi theo Khấu Bắc Nguyệt là thật tâm hay giả ý, đã theo hắn lăn lộn, thì an phận chút, cậu nếu dám hại hắn, chân trời góc biển tôi cũng giết cậu.”
“Ai ai ai...” Trong lòng Khấu Bắc Nguyệt nhất thời cảm động, mặt ngoài vẻ mặt chán ghét: “Anh cũng không phải bố tôi, anh quản tôi ta những thứ này làm gì, Lương Thần chúng ta đi.”
Nhóc mập khẽ gật đầu, không nói một lời rời khỏi.
Chờ người đi rồi, Trương Nguyên Thanh ở trên ghế duỗi cái lưng mỏi: “Bóng đèn đều đi rồi, rốt cuộc có thể qua thế giới hai người của chúng ta rồi!”
Tiểu Viên liếc xéo hắn một cái, hừ nói:
“Cậu bây giờ vẫn thích phụ nữ lớn tuổi?”
Trương Nguyên Thanh trước kia từng nói với cô quan điểm dựng vợ gả chồng của mình, lúc ấy độc thân, nói về chuyện phương diện này, không kiêng nể gì.
Nhưng bây giờ không dám nữa.
“Không thích.” Trương Nguyên Thanh lắc đầu.
Tiểu Viên “Ồ” một tiếng, xoay người sang chỗ khác, mặt hướng về cửa chính khách sạn.
Trương Nguyên Thanh đổi giọng, trêu chọc nói: “Nhưng giống Tiểu Viên dì như vậy, tôi liền thích.”
Cô chưa xoay người, giống như chưa nghe thấy, nhưng độ cong khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngày thứ bảy, chín giờ sáng.
Ngủ một đêm ở khách sạn Vô Ngân, Trương Nguyên Thanh tinh thần phấn chấn trở về Hoa Đô, ngồi xe taxi tới khu đô thị cũ này, ngựa quen đường cũ đến cửa tiệm nhỏ “Vạn Bảo ốc”.
Trong cửa tiệm nhỏ, đạo cụ, tài liệu cảnh giới Siêu Phàm hỗn độn chất đống.
Bà chủ dung mạo diễm lệ ngồi ở bên quầy thu ngân, đầu ngón tay kẹp một điếu xì gà, hút ngon lành.
Cô vẫn là trang phục khi mới gặp, áo quây ngực màu đen, khoác áo da màu đen, lộ ra cái bụng rắn chắc phẳng phiu.
Khuôn mặt ngưng tụ sự lười biếng nồng đậm, đến bây giờ cũng chưa tan đi.
“Bà chủ, Hồ Hán Tam tôi lại đã trở lại*.”
* một câu thoại của nhân vật Hồ Hán Tam trong phim Sao đỏ lấp lánh do TQ sản xuất vào năm 1974.
Trên mặt Trương Nguyên Thanh tràn đầy nụ cười tới gần, nghĩ mình sắp tạo ra một món đạo cụ cực phẩm, đã sốt ruột không chờ được.
Liên Tam Nguyệt liếc hắn một cái, ngồi không nhúc nhích, nhếch khóe miệng:
“Nói cho cậu một tin tức xấu.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh nhất thời lộp bộp một cái: “Tin tức xấu gì?”
Liên Tam Nguyệt đặt xì gà xuống, lười biếng dựa vào ghế nằm:
“Đá lửa bán hết rồi, nó là vật phẩm nhất định phải có để khởi động Lò Bách Luyện, mỗi tháng chỉ sản ba mươi khối, trong tay chị còn lại mười khối cuối cùng, nhưng ở ngày hôm qua, bị người ta mua đi rồi.”