Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1268 - Chương 1268. Ngươi Nhìn Rõ Ta Là Ai (3)

Chương 1268. Ngươi nhìn rõ ta là ai (3)
Chương 1268. Ngươi nhìn rõ ta là ai (3)

Không phải gia chủ Triệu gia mà nói, vậy vẫn ổn.

Chẳng qua cho dù Triệu lão gia chủ đến, hắn cũng không sợ.

“Anh để quần áo ở lại, đi ra ngoài đi.” Trương Nguyên Thanh nói.

“? ? ?”

Một lát sau, tráng hán mặc một cái quần cộc, trong lòng cầm mấy khối khoáng thạch, nụ cười đầy mặt rời khỏi.

Qua một lát nữa, Trương Nguyên Thanh mang theo Huyết Tường Vi mặc áo đen quần đen ra khỏi phòng, bộ quần áo này hơi lớn, mặc ở trên người cô tỏ ra rộng thùng thình.

Cửa tiệm nhỏ lộn xộn không chịu nổi, Liên Tam Nguyệt ngồi tựa ở quầy thu ngân, một tay khoanh trước ngực, một tay cầm xì gà, bên tai là tiếng rống giận dữ của đại ca Triệu Hồng Chính:

“Là ai, là ai đánh con anh bị thương thành như vậy.”

Triệu Hồng Chính đánh giá con trai trên cáng khí tức suy yếu, khi ánh mắt đặt ở gốc đùi quấn băng gạc, mơ hồ trào máu, mí mắt muốn rách.

Triệu Hồng Chính tóc hoa râm, có đường pháp lệnh* thật sâu cùng nếp nhăn nơi khoé mắt, hắn bốn mươi tuổi mới sinh đứa con trai này, có thể nói yêu thương có thừa, cưng chiều mọi cách.

* Theo nhân tướng học, trên khuôn mặt mỗi người, đường Pháp lệnh là hai đường vân đối xứng từ hai bên cánh mũi vươn dài xuống hai bên khóe miệng. Hiểu đơn giản là 2 đường cong chạy từ trên cánh mũi xuống đến cằm của mỗi người.

Triệu Hồng Chính cực kỳ coi trọng đứa con trai này, thiên tư là một mặt, quan trọng nhất, Triệu Phi Trần là lão gia chủ một tay nuôi lớn.

Lão gia chủ đối với đứa cháu nội nhỏ này cực kỳ cưng chiều, coi như cục thịt trong lòng, liên quan đối với Triệu Hồng Chính một nhánh này, cũng yêu ai yêu cả đường đi.

Hai ông cháu tình cảm thâm hậu, tương lai lão gia chủ nếu muốn thoái vị, vị trí gia chủ sẽ truyền cho ai?

Cho dù Triệu Hồng Chính hắn thiên tư không phải tốt nhất trong các anh em, nhưng xem ở trên phần Triệu Phi Trần, phụ thân cũng sẽ coi trọng hắn hơn mấy phần, cân nhắc thêm vài phần.

“Cho dù em cùng cha quan hệ không tốt, Phi Trần tốt xấu gì cũng gọi em là cô cô nhiều năm như vậy, em thế mà lại trơ mắt nhìn nó ở địa bàn của em bị người ta chặt đứt hai chân?”

Liên Tam Nguyệt bật cười một tiếng: “Đầy người gọi tôi cô nãi nãi, huống chi cô cô! Dám đánh cược dám chịu thua, bản thân Triệu Phi Trần muốn chết, có quan hệ gì với tôi đâu?”

“Em...”

Triệu Hồng Chính liền muốn răn dạy, Liên Tam Nguyệt lại sắc mặt lạnh lùng: “Triệu Hồng Chính, chỉ bằng anh còn chưa có tư cách giáo huấn tôi, chờ tấn thăng Chúa Tể lại đến đi.”

Triệu Hồng Chính tức giận ngực phập phồng, quả thực không nói cái gì nữa, quay đầu hướng cấp dưới đứng chờ ngoài tiệm nói:

“Về Triệu gia một chuyến, nói cho gia chủ tình huống của Phi Trần, lại lấy một ống Sinh Mệnh Nguyên Dịch tới đây, tốc độ phải nhanh.

Ngoài cửa tiệm nhỏ, có một hàng linh cảnh hành giả mặc trang phục nghiêm túc đứng đó.

Thuộc hạ đồ đen kính râm ngoài cùng bên trái khom người nhận lệnh, xoay người rời đi.

Triệu Hồng Chính cúi đầu, đưa một hạt châu xanh biếc vào trong bờ môi tái nhợt nứt nẻ của Triệu Phi Trần.

Trong khoảng khắc, sắc mặt Triệu Phi Trần dần chuyển thành hồng hào, tỉnh lại.

Hắn nhìn thấy Triệu Hồng Chính, khuôn mặt mỏi mệt mà suy yếu nở rộ ra nét vui mừng, lập tức bắt lấy tay phụ thân, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ba, thay con báo thù, thay con báo thù... Con muốn thằng nhãi đó trả giá đắt.”

Triệu Hồng Chính vỗ vỗ tay con, an ủi: “Ba sẽ, ở Hoa Đô, còn chưa có ai có thể ở sau khi đả thương dòng chính Triệu gia ta toàn thân mà lui, ba đã phái người thông báo ông nội con. Thương thế của con, ba sẽ dùng Sinh Mệnh Nguyên Dịch phục hồi như cũ.”

“Phi Trần, nói cho ba, ai đả thương con.”

Triệu Phi Trần ánh mắt oán hận, nghiến răng nói:

“Là một tên Tinh Quan, quá nửa là chấp sự Thái Nhất môn, nhưng không phải Triệu Thành Hoàng.”

Hắn mang chuyện hai bên xảy ra xung đột, thêm mắm thêm muối nói một lần.

Triệu Hồng Chính thở dài: “Nếu là chấp sự Thái Nhất môn, ba chỉ sợ không thể giết hắn cho hả giận, nhưng hắn đả thương con như thế nào, ba liền đối đãi hắn như thế đó.”

Triệu Phi Trần không vui nói: “Vậy có ý nghĩa gì!”

Trầm mặc một phen, bỗng nhiên mắt hơi sáng lên, nói: “Ba, con có cái chủ ý! “

Triệu Hồng Chính cúi người nói: “Con nói.”

“Thằng nhãi đó đang dùng Lò Bách Luyện của cô cô rèn một món đạo cụ cực phẩm cảnh giới Thánh Giả, con hoài nghi có thể là đạo cụ loại quy tắc cũng nói không chừng, ba bảo người ta bao vây Vạn Bảo ốc, đừng cho hắn cơ hội hướng Thái Nhất môn cầu viện, lấy hắn có ý định trọng thương con làm lý do, đòi bồi thường, lấy được món đạo cụ kia về tay trước. Sau chuyện, cho dù Thái Nhất môn đòi, chúng ta cũng có lý lẽ cãi cọ, Thái Nhất môn sẽ không vì một món đạo cụ của chấp sự trong môn, làm to chuyện với Triệu gia chúng ta.”

Hắn vẫn là nhớ mãi không quên đối với đạo cụ trong bếp lò.

Hết chương 1268.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment