Công viên trò chơi Kim Thủy là độ khó cấp S, Trương Nguyên Thanh không tin nhiệm vụ của kẻ tà ác chỉ là giảm bớt thành viên đội ngũ.
Đơn giản như vậy, vậy thì không phải cấp S.
Dọc theo lối suy nghĩ này tiếp tục nghĩ: “Ở sau khi phát hiện như thế nào cũng không thể tránh đi nhiệm vụ thần quái đáng sợ, hung thủ không có khả năng lớn giết người tần suất dày, bởi vì hắn cần đồng bạn, cần vật hi sinh, mà mình biểu hiện ra năng lực nhất định, chính là lựa chọn rất không tệ.”
“Cho nên, thời cơ giết mình hẳn là ở sau khi vượt qua nhà ma, hoặc trong quá trình...
“Ừm, những thứ này đều là phỏng đoán của mình, còn đợi nghiệm chứng, vừa lúc dùng ‘bãi đỗ xe ngầm’ để thử hắn. Cách nhiệm vụ kế tiếp còn có nửa giờ, thừa dịp cơ hội này lại thăm dò một lần...”
Sau khi nghĩ rõ ràng, Trương Nguyên Thanh quyết định bỏ qua quyền lực đội trưởng một lần này.
..
“Đệch, đến cuối cùng vẫn là tránh không khỏi nhà ma!”
Trên quảng trường, tiếp thu được linh cảnh nhắc nhở, tâm tính Hỏa Ma có chút sụp đổ, hắn tức giận nhìn cô gái nhỏ xinh xắn: “Mụ nội nó, sắp bị cô hại chết rồi.”
Tạ Linh Hi chu cái miệng nhỏ, ấm ức nói:
“Tôi, tôi cũng không muốn...
“Tôi cũng không biết linh cảnh cấp S sẽ biến thành như vậy, tôi lại chưa từng tới...”
Hỏa Ma bực bội giật giật mái tóc màu lửa đỏ, hùng hổ nói:
“Sớm biết đã không nên nghe lời cô, ra chủ ý bừa bãi, làm sao bây giờ, nhà ma khẳng định cực kỳ nguy hiểm, phương án vượt bản phiên bản cũ là cái gì? Tôi cảm thấy mọi người nên thương thảo một phen.”
Tạ Linh Hi lắc đầu: “Tôi, tôi không biết, công viên trò chơi quá nhiều phương tiện, tôi chỉ nhớ một bộ phận...”
“Không biết? Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng? Coi tôi là trẻ con ba tuổi sao!” Hỏa Ma nổi giận.
“Anh hung dữ như vậy làm gì...” Tạ Linh Hi lã chã chực khóc.
Cô thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi, hẳn vẫn là học sinh cấp ba, bị Hỏa Ma rống lên một trận, vừa ấm ức vừa vô tội, bộ dáng sắp khóc lên.
“Đủ rồi!”
Người đàn ông trung niên khuôn mặt thuần phác hàm hậu hiếm thấy trở nên chủ động, quát bảo ngăn cản hai người khắc khẩu.
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía Hỏa Ma: “Bất luận kẻ nào cũng không có khả năng hiểu biết công viên trò chơi sau khi độ khó thay đổi, việc này không trách cô ấy, với lại, trước đó lựa chọn tàu lượn siêu tốc, là kết quả biểu quyết của mọi người.”
Người đàn ông trung niên nói có lý, nhưng Hỏa Ma tính tình nóng nảy, căn bản không nghe khuyên bảo, trợn mắt nhìn:
“Lão tử nói chuyện, liên quan gì tới anh, cần anh ở nơi này đóng vai người tốt?”
“Không phải đóng vai người tốt, chỉ là muốn bảo cậu câm miệng! Cậu nếu không muốn câm miệng, tôi có thể giúp cậu!”
Người đàn ông trung niên bề ngoài thành thật chất phác này, trong mắt chợt lóe lên sự hung dữ rồi biến mất.
Trương Nguyên Thanh thấy thế, biết mình nên ra mặt rồi, vội đi lên phía trước, chắn ở giữa hai người, cười nói:
“Bình tĩnh bình tĩnh, tranh cãi nữa, nửa giờ sẽ qua. Chú, nể mặt cháu, chờ vượt qua công viên trò chơi Kim Thủy, cháu mời chú uống rượu. Anh Hỏa, rời khỏi linh cảnh, anh cứ tìm em, em là người Dương thành, Dương thành gà Bạch Thiết ngon nhất, da non thịt mềm, hơn nữa rất nuột...”
Một đoạn nói chêm chọc cười, cợt nhả này của hắn đã làm nhạt đi bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Hỏa Ma và người đàn ông trung niên mượn dốc xuống lừa, lướt qua việc này.
Một bọn sáu người dựa theo bảng hướng dẫn, rời khỏi quảng trường, đi qua bên trong công viên trò chơi ánh đèn sáng lạn.
Cơn gió se lạnh từ từ thổi tới, bầu trời tối đen tựa như một tấm màn thiên nga đen vô biên vô hạn, không có sao, không có trăng.
Ánh đèn mộng ảo mà lấp lánh của công viên trò chơi, là nguồn sáng duy nhất của thế giới này.
Tàu lượn siêu tốc không ai ngồi ‘Ầm ầm ầm’ chạy như bay ở trên đường ray; đu văng cùng thuyền hải tặc không ngừng lắc lư; ngựa gỗ xoay tròn ở trong tiếng nhạc vui vẻ từ từ chuyển động...
Xe đua va đụng không ai điều khiển ở trên sân lao ngang dọc, va chạm với nhau.
Khung cảnh lập tức từ mộng ảo như câu chuyện trẻ thơ, trở nên âm trầm...
Dọc theo đường đi, không có ai nói chuyện, không khí giữa đội viên vô cùng trầm mặc, cứng ngắc, mọi người duy trì khoảng cách nhất định với nhau, đã không xa cũng không gần.
Rất hiển nhiên, bọn họ đã nghe hiểu ám chỉ của mình, bắt đầu hoài nghi cái chết của Hà Bá, kế tiếp mình cần lần lượt thử, ài, không thể bại lộ thân phận rất phiền toái... Trương Nguyên Thanh thật ra đã không để ý thân phận đội trưởng của mình có thể bị đoán ra hay không.
Bởi vì không quan trọng.
Kẻ tà ác một khi có cơ hội thích hợp, người đầu tiên giết chính là hắn, không có bất cứ sự do dự nào.
Hắn bước nhanh đi về phía Tạ Linh Hi, nói:
“Em gái Linh Hi, em là học sinh cấp ba sao, người ở nơi nào?”