Trương Nguyên Thanh chợt nhớ tới lời cô nói trước khi tự sát: Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi là con mồi của ta, ngươi trốn không thoát!
Giả thiết lớn mật, người đoạt xá Yên Nhi, là hướng về phía hắn?
“Không có khả năng, trừ Âm Cơ trước đó mời mình, không có ai biết mình tối nay tham gia bữa tiệc, cô ta cũng không phải hướng về phía mình.
Lúc này, tiếng bước chân ồn ào mà dồn dập truyền đến.
Một giây sau, cửa nhà vệ sinh bị phá vỡ, dẫn đầu vào là Diệu Đằng Nhi mặc váy dài màu trắng, sắc mặt cô cực kỳ ngưng trọng, đợi thấy rõ tình huống nhà vệ sinh, thấy Yên Nhi chết ở trước bồn rửa tay, trong vẻ mặt ngưng trọng có đau thương cùng phẫn nộ. Cô trợn to đôi mắt đẹp, phẫn nộ nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn bên cạnh bồn rửa tay.
Ở phía sau Diệu Đằng Nhi, là đám người Âm Cơ, Linh Quân, Tạ Linh Uẩn, Mạn Yên tỷ, Liễu Chí Nghĩa, Đoạn Kiều Tàn Huyết, Cao Sơn Lưu Thủy, sau nữa, là các vị khách không chen vào nhà vệ sinh được, chỉ có thể dừng lại ở trong hành lang, nghển cổ nhìn xung quanh.
Linh Quân thu hồi cười cợt tản mạn, cau mày, chen em gái họ ra, vừa hỏi ý, vừa sờ sờ trán Yên Nhi.
Trong lòng hắn lập tức rùng mình, thật sự đã chết.
Thân là Thú Vương, hắn biết rõ trên bồn rửa tay là một cái khác sinh cơ đoạn tuyệt.
“Sao lại thế này?” Linh Quân trầm giọng nói.
Trương Nguyên Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Ngươi không biết?” Linh cảnh thế gia đời thứ ba Liễu Chí Nghĩa quát to: “Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi có biết mình đã làm cái gì không, ngươi có biết cô ấy là ai không? Đoạn Kiều Tàn Huyết, anh là Thám Báo, anh tới nói xem hắn đã làm cái gì!”
Đoạn Kiều Tàn Huyết chen lên phía trước vài bước, ánh mắt ở nhà vệ sinh đại khái đảo qua, nhíu mày nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tính xâm phạm vị cô nương này, lọt vào phản kháng, lỡ tay giết... Tôi chỉ là căn cứ điều mình nhìn thấy làm ra suy đoán.”
! ! ! Nghe vậy, các vị khách nam giới đều lắc đầu thở dài, khách nữ thì vẻ mặt phẫn nộ cùng thất vọng, không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn là người như vậy.
“Lỡ tay giết người? Vết thương ở đâu?” Linh Quân ngoái đầu nhìn lại, trừng mắt nhìn Đoạn Kiều Tàn Huyết một cái.
Sau đó, ánh mắt hắn đảo qua mọi người đang vẻ mặt giận dữ, cao giọng nói: “Mọi người đều không hy vọng xảy ra chuyện như vậy, nhưng đã xảy ra, thì phải điều tra rõ. Các vị an tâm một chút chớ nóng, trước hết nghe xem Nguyên Thủy Thiên Tôn nói như thế nào.”
Hoa công tử tuy không làm việc đàng hoàng, hành vi phóng đãng, nhưng làm cháu ngoại đại trưởng lão Bách Hoa hội, làm con trai Thái Nhất môn chủ, nói chuyện vẫn hữu dụng.
Mọi người lập tức nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, chờ đợi hắn giải thích.
Trương Nguyên Thanh hơi trầm ngâm, mang chuyện đã xảy ra vừa rồi, nói chi tiết một lần.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cô ấy với ngươi có thù oán?” Mạn Yên tỷ ăn mặc như phu nhân cố nén đau thương, hít sâu một hơi.
“Hôm nay vừa quen biết.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Đã không oán không thù, ngươi nói cô ấy hãm hại ngươi, mục đích là gì?” Mắt cô rưng rưng, lớn tiếng chất vấn.
“Đây chính là điều tôi hoang mang.” Trương Nguyên Thanh lắc đầu.
“Ngươi đây là giảo biện, rõ ràng là ngươi thèm thuồng sắc đẹp của Yên Nhi, nương cơn say muốn bắt nạt cô ấy, sau khi lọt vào phản kháng giết người. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ta nói cho ngươi, cô ấy là con gái Dương trưởng lão phân bộ Giải thị, ngươi xong rồi! Phân bộ Tùng Hải cũng không bảo vệ được ngươi.” Liễu Chí Nghĩa lớn tiếng quát.
Trương Nguyên Thanh liếc hắn một cái, không thèm để ý, nhìn về phía Đoạn Kiều Tàn Huyết, thản nhiên nói: “Anh không phải Thám Báo sao, tôi có nói láo hay không, anh nhìn không ra?”
Đoạn Kiều Tàn Huyết lắc đầu: “Tôi tự nhiên tin tưởng ngài sẽ không làm loại chuyện này, nhưng tôi chỉ là Siêu Phàm, thuật quan sát nhìn không ra Thánh Giả ngụy trang, rất xin lỗi, không thể giúp ngài. “
Trương Nguyên Thanh “A” một tiếng.
Linh Quân ngẫm nghĩ, nói: “Chuyện này quả thật kỳ quái, vừa rồi, tôi thấy Yên Nhi tiểu thư đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn rất có hảo cảm, theo lý thuyết, không đến mức như thế.
Hắn mịt mờ chỉ ra, Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn ngủ Yên Nhi, cũng không cần bạo lực.
Diệu Đằng Nhi nhíu chặt đôi lông mày thanh tú.
Sau khi trải qua phẫn nộ cùng bi thương lúc ban đầu, cô thoáng bình tĩnh lại một chút, nghĩ lại, quả thật có chút không hợp lý.
“Không cần làm tranh chấp vô vị, để Âm Cơ chấp sự hỏi linh đi.” Trong đám người truyền đến giọng nói trầm ổn của Cao Sơn Lưu Thủy.
Từng ánh mắt nhìn về phía cô gái váy đen khí chất dịu dàng đứng ở bên cửa.
Âm Cơ trầm ngâm vài giây, nói: “Có thể! Tôi sẽ mang tình huống hỏi linh báo chi tiết cho các vị.
Nói xong, đôi mắt sóng mắt lấp lánh của cô chợt xuất hiện năng lượng màu đen đen sì dinh dính.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Trương Nguyên Thanh thầm than một tiếng, càng tẩy càng đen.