Không ra được? Điện thoại di động cũng không có tín hiệu, như vậy xem ra, Thuần Dương chưởng giáo ngay từ đầu cũng không phải hướng về mình, là mình nửa đường trình diện, hắn mới thay đổi mục tiêu, lựa chọn trước dụ dỗ mình, vậy mục tiêu ban đầu của hắn là Âm Cơ? Là hai Thần Dạ Du kia của Thái Nhất môn... Nghi hoặc trước đó của Trương Nguyên Thanh nhận được đáp án.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi lại làm cái gì, ta biết rồi, ngươi có phải thấy việc làm ác bại lộ, muốn giết chúng ta diệt khẩu hay không? Buồn cười, chỉ bằng ngươi?” Liễu Chí Nghĩa lớn tiếng chất vấn.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi đừng xúc động.” Đoạn Kiều Tàn Huyết cũng phụ họa nói.
Lúc này lại nhìn hai người bọn họ, rõ ràng chính là bị kích phát cảm xúc ghen tị, cho nên khắp nơi nhằm vào mình, người khác cảm xúc cũng không quá đúng, trừ số ít vài vị Thánh Giả, người khác đều quá mức phẫn nộ, thiếu lý trí. Tất cả đều là Thuần Dương chưởng giáo giở trò quỷ, hắn không những là Thần Dạ Du, còn là Huyễn Thuật Sư, có thể thao túng cảm xúc... Thấy mọi người như đối mặt đại địch, ngầm chứa sự đề phòng nhìn chằm chằm mình, Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Tôi vì sao phải giết các người, tôi là điên rồi? Các người cảm thấy tôi giống điên rồi sao?”
Mọi người vẫn kinh nghi bất định, ngược lại là hai người Linh Quân, Âm Cơ, ở sau khi phát hiện tín hiệu điện thoại di động bị che chắn, câu lạc bộ bị lực lượng thần bí bao phủ, đã hoàn toàn tin Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Linh Quân tự nhiên không cần phải nói, hắn hiểu Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Âm Cơ thì một nửa xuất phát từ tín nhiệm nhân phẩm, một nửa là phỏng đoán trên logic.
Linh Quân hỏi: “Cậu đã phát hiện cái gì?”
Đám người Diệu Đằng Nhi gắt gao nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Rất hiển nhiên, chúng ta bị người ta nhằm vào rồi, một kẻ địch cường đại mà chưa biết, mục tiêu của hắn là tất cả chúng ta.” Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi: “Tôi quả thật có phát hiện, đại khái biết là chuyện gì xảy ra rồi.”
“Ngươi biết? Hừ, lại muốn yêu ngôn hoặc chúng rồi nhỉ.” Liễu Chí Nghĩa lạnh lùng nói:
“Các vị, đây đều là Nguyên Thủy Thiên Tôn giở trò quỷ, chúng ta cùng nhau ra tay, khống chế hắn, tất cả vấn đề tự nhiên giải quyết dễ dàng. Tôi thậm chí hoài nghi hắn đã đầu nhập tổ chức tà ác.”
“Ông nội của tôi từng nói, Nguyên Thủy Thiên Tôn tâm lý nổi loạn rất nặng, ở sau khi vượt qua Nhai Sơn Chi Hải, thậm chí làm ra hành động lợi dụng đạo cụ đánh cờ với tổng bộ, ra oai phủ đầu cho tổng bộ.”
“Có lẽ, Yên Nhi chính là nghe được hắn gọi điện thoại âm thầm cấu kết tổ chức tà ác, tính bất lợi đối với chúng ta, mới bị hắn diệt khẩu.”
Trong bất tri bất giác, Liễu Chí Nghĩa vẻ mặt từ lòng đầy căm phẫn biến thành dữ tợn căm hận, giống như Nguyên Thủy Thiên Tôn là kẻ thù giết cha của hắn!
Cảm xúc của hắn từ ghen tị bắt đầu chuyển biến thành thù hận, có một luồng lực lượng vô hình, đang thong thả, lặng yên không một tiếng động dẫn đường cảm xúc của mọi người.
Nghe lời của Liễu Chí Nghĩa, mọi người vốn đã đang kinh hoảng, lập tức xôn xao. Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu tất cả cái này đều là ngươi làm, mời ngươi có chừng có mực. Ngươi đừng thật sự phát điên, cấu kết tổ chức tà ác đối với ngươi có lợi gì? Đừng làm hỏng tiền đồ của mình.
Lập tức tình cảm quần chúng trào dâng, chỉ có bộ phận nhỏ Thánh Giả cấp bậc cao không chịu ảnh hưởng gì, nhưng cũng cau mày.
Mắt thấy trường hợp sắp mất khống chế, Âm Cơ cùng Linh Quân nhìn nhau một cái, thân thể người sau đột nhiên bành trướng, lông rậm đen vàng giao nhau chui ra khỏi lỗ chân lông, cái mũi rộng ra bẹp xuống, bên má mọc ra râu dài màu bạc, bộ lông trên trán hiện ra chữ Vương.
Trong chớp mắt, Linh Quân hóa thân thành một con hổ to lớn đứng thẳng, nó xoay người nhìn chằm chằm mọi người, ngẩng đầu rít gào.
Grao ~
Tiếng hổ gầm hùng hậu cao vút, quanh quẩn ở trong căn phòng nhỏ hẹp, điếc tai chấn động.
Một sự sợ hãi khôn kể từ trong lòng các hành giả quan phương nổi lên, cảm xúc sợ hãi bao phủ tất cả, suy nghĩ ngược lại tỉnh táo.
Sau một tiếng thét dài, bộ lông ngoài thân Linh Quân nhanh chóng thu hồi, một lần nữa hóa thành hình người, cao giọng nói: “Chú ý cảm xúc của mình, các người bị người ta ảnh hưởng rồi.”
Hắn trước nhìn về phía Liễu Chí Nghĩa, trầm giọng chất vấn: “Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng ngươi có thù gì, ngươi phải nhằm vào hắn như vậy? ?”
Liễu Chí Nghĩa lộ ra vẻ mặt phức tạp, có mờ mịt, nghi hoặc, cũng có thù hận cùng ghen tị lưu lại.
Hắn nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, vẻ mặt vặn vẹo một phen, bắt buộc mình xoay đầu đi, miễn cho ghen tị cùng thù hận lại cuồn cuộn mà đến.
Hiển nhiên, chính hắn cũng ý thức được không thích hợp
Linh Quân lại nhìn về phía một đám danh viện bao gồm Diệu Đằng Nhi ở bên trong, nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn tham dự tiệc tối này, là tôi mời, không phải dự mưu, dọc theo đường đi tôi đều ở cùng một chỗ với cậu ta, vào câu lạc bộ, các người cũng ở cùng một chỗ với cậu ta, cậu ta có thời gian liên lạc tổ chức tà ác?”