“A!”
Trong thân rắn truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Đó là tên xuyên thủng thân thể Linh Quân, phá vỡ máu thịt phòng ngự, khách ở vị trí đó trực tiếp chết ở trong mũi tên đến tiếp sau.
Cùng lúc đó, Trương Nguyên Thanh phát hiện Linh Quân đã không nhúc nhích nữa, chợt cúi đầu, thấy đầu rắn được hắn bảo vệ ở dưới người, con ngươi dựng thẳng tan rã, trải rộng tĩnh mịch.
Linh Quân đã chết...
Rốt cuộc, ở sau khi Khiên Tử Lôi tổn hại ba lần, đợt mưa tên thứ hai kết thúc.
Trương Nguyên Thanh mình đầy thương tích đứng tựa vào, chậm rãi trượt ngã.
Hắn một lần nữa chuyển đổi hình thái vũ khí, để tấm khiên tròn khôi phục như cũ, chỉ thấy mặt khiên hoàn toàn bị ánh sáng tím bao trùm, thể hiện năng lượng đã chứa đầy.
Thành rồi... Trương Nguyên Thanh cầm tấm khiên lui về phía sau, lấy ra Quyền Trượng Sơn Thần, yên lặng trị liệu thương thế.
Một bên khác, các vị khách sống sót lục tục chui ra khỏi thân rắn thủng lỗ chỗ, khuôn mặt giăng kín may mắn sống sót sau tai nạn, nhưng khi nhìn về phía bàn tròn hư ảo đang ngưng tụ từng mũi tên, sắc mặt lại chuyển thành sợ hãi.
Âm Cơ chui ra khỏi thân rắn, nhìn chung quanh, ngay lập tức tìm kiếm Nguyên Thủy Thiên Tôn, thấy hắn đeo Mặt Nạ Hoàng Kim, yên tĩnh đứng ở nơi xa chữa thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Còn có đợt tên thứ ba, còn phải nghĩ biện pháp, chắn một lần nữa là kết thúc. Linh cảnh thế gia thế hệ thứ ba Liễu Chí Nghĩa dùng một loại ánh mắt gần như khẩn cầu nhìn mọi người.
Mọi người đều tránh né ánh mắt hắn.
“Linh Quân cũng đã chết, ai còn có thể hỗ trợ? Nơi này chỉ hắn cấp bậc cao nhất, ở đây có Sơn Thần không, cho dù là Sơn Thần, cũng không bảo vệ được chúng ta nhiều người như vậy.” Có người nói.
“Ai còn có đạo cụ phòng ngự? Lúc này đừng giấu riêng nữa, mau lấy ra.” Cảm xúc Liễu Chí Nghĩa kích động hẳn lên.
“Đạo cụ phòng ngự ở trong đợt mưa tên thứ nhất đã phá hủy, hơn nữa đạo cụ phòng ngự có ý nghĩa gì? Cậu có thể lấy ra đạo cụ phòng ngự cấp Chúa Tể sao?” Đoạn Kiều Tàn Huyết có chút bực bội bật lại một câu.
Một vị khách nữ rơi lệ nói:
“Chúng, chúng ta có phải đều phải chết hay không? Sớm biết thế tôi đã không tham gia tiệc tối, tôi, tôi không muốn chết...”
Tạ Linh Uẩn tâm tính yếu ớt mắt lập tức đỏ lên.
Các chấp sự tâm chí càng thêm kiên định, nhưng đối mặt sinh tử, không ai có thể bảo trì lạnh nhạt, vẻ mặt ai cũng uể oải, thầm giấu sự sợ hãi.
Lúc này, con mắt tĩnh mịch của mãng xà vảy đen khôi phục linh quang, thân thể cao lớn nhanh chóng co lại, khôi phục thành hình người.
“Khụ khụ!”
Linh Quân sống lại, hắn sắc mặt uể oải, kịch liệt ho khan, bày ra trạng thái suy yếu.
Diệu Đằng Nhi sớm đã lột xuống quần đen áo đen của một nhân viên bảo an, vẻ mặt đầy quan tâm đưa cho anh họ.
Thấy Linh Quân tỉnh lại, Liễu Chí Nghĩa cuống lên không chờ được hỏi:
“Linh Quân, anh còn có thủ đoạn hay không, mau dùng ra, anh là con trai Thái Nhất môn chủ, anh khẳng định có đạo cụ cấp Chúa Tể, anh tiếp tục lên chống đỡ đi.”
Mọi người cũng vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Linh Quân.
Linh Quân há mồm thở dốc, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.
Liễu Chí Nghĩa thúc giục: “Nhanh lên, đợt mưa tên thứ ba lập tức sẽ đến.”
Diệu Đằng Nhi dựng thẳng lông mày lá liễu: “Anh chẳng phải cũng là cháu ngoại trưởng lão, sao anh không có đạo cụ cấp Chúa Tể?”
“Tôi...” Liễu Chí Nghĩa không có lời nào để chống đỡ, cả giận nói: “Cô nổi khùng với tôi cái gì, tôi còn không phải là vì mọi người?”
Hắn lại nhìn về phía Âm Cơ, hô: “Âm Cơ, cô không phải tình nhân cũ của Ma Quân sao, Ma Quân không để lại bảo bối cho cô? Cô là cho hắn ngủ miễn phí sao?”
Âm Cơ ngẩn ra một phen, trong mắt hiện lên sự giận dữ.
“Mày nói chuyện kiểu gì thế?” Một chấp sự khiển trách.
“Mày con bà nó quản tao nói chuyện như thế nào, lão tử cũng sắp chết rồi, còn không thể nói?” Liễu Chí Nghĩa trợn mắt nhìn, không sợ hãi thân phận đối phương một chút nào.
Dưới tuyệt cảnh, hắn có chút bất chấp rồi.
“Còn có cô!” Liễu Chí Nghĩa tiếp theo nhìn về phía Diệu Đằng Nhi: “Cô không phải cũng bị Ma Quân ngủ rồi sao, đừng cho rằng tôi không biết những chuyện thối tha đó của cô cùng Ma Quân, Ma Quân bảo bối gì không có, hắn không để lại đạo cụ giữ mạng cho cô? Nếu không phải cô tổ chức cái tiệc tối gì, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh này? Cô cũng là Thú Vương, tự giác một chút, biến thân bảo vệ chúng tôi.”
Diệu Đằng Nhi tức đến cả người phát run.
Ông lão tóc hoa râm bước lên một bước, che ở giữa hai người, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm Liễu Chí Nghĩa: “Tiểu thư chỉ là cấp Thánh Giả, biến thân cũng không chống đỡ được tên, cậu sỉ nhục cô ấy nữa, đừng trách tôi trở mặt.”
“Cười chết người ta mất, ông muốn trở mặt như thế nào, có gan thì giết tôi, dù sao mọi người đều đừng nghĩ sống nữa.” Liễu Chí Nghĩa hung hăng nhổ một bãi nước bọt: “Tốt xấu gì là Thánh Giả, chẳng có tác dụng quái gì, chỉ biết thể hiện ở trước mặt tôi.”