Mà theo đĩa tròn bị thu lại, bàn ăn hư ảo, xúc xắc, hình chiếu 3D trong nhà ăn đồng loạt tiêu tán.
Phong ấn bao phủ ở ngoài nhà ăn biến mất.
Đại khái qua mười giây, ý thức Trương Nguyên Thanh khôi phục, hắn không nói hai lời, lập tức lấy ra Gương Quỷ nắm chặt, dục vọng tà niệm, giết chóc cùng phá hư cuồn cuộn trong lồng ngực mới vừa vặn bị áp chế.
Lại ở vài giây sau, cuồn cuộn dâng lên.
Tà niệm của Thuần Dương chưởng giáo quá mạnh, ngay cả Gương Quỷ đều cũng thể hoàn toàn áp chế.
Đây là linh thể của Thuần Dương chưởng giáo? Thực điên cuồng nha... Trương Nguyên Thanh không tự giác nhếch khóe miệng trái, cùng mắt trái điên cuồng hỗn loạn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Sau khi cắn nuốt linh thể của Thuần Dương chưởng giáo, hắn bị động học được rất nhiều pháp thuật, ví dụ như thuật cách không vẽ bùa Thuần Dương chưởng giáo vừa rồi khống chế Âm Cơ, ví dụ như kỹ xảo xây dựng ảo thuật, ví dụ như kỹ xảo phệ linh vân vân.
Phương diện này còn bao gồm bộ phận kỹ xảo chiến đấu của Tinh Quan. Tương đương là biến tướng truyền công.
Lực lượng của Nhân Tiên, vầng trăng tròn màu đen kia là lực lượng của Nhân Tiên? Hắc, thu hoạch trái lại không nhỏ nha.
Kẻ tán hồn? Mình sớm nên chết rồi? Ai khâu lại linh hồn của mình? Hắn lẩm bẩm vài giây, quay đầu, nhìn về phía các vị khách chưa hết kinh hồn, vẻ mặt trong hoang mang xen lẫn vui sướng.
Nhóm người này thấy Thuần Dương chưởng giáo thoát đi, trên người mình có bí mật, chuyện này không giấu được, mình là nên nghĩ cái cớ lấp liếm cho xong, hay là giết người diệt khẩu? Giết đi, dù sao là một đàn kiến.
Trương Nguyên Thanh ý niệm hỗn loạn, hướng về mọi người nhếch khóe miệng trái, lộ ra nụ cười tà dị điên cuồng:
“Các vị, gọi điện thoại thông báo phân bộ Tùng Hải đi, thừa dịp tôi còn có thể khống chế được.”
Cái vẻ mặt điên cuồng này, làm trong lòng mọi người dần dần thoát khỏi suy yếu, tìm được đường sống trong chỗ chết rùng mình.
Trương Nguyên Thanh chợt đau đớn ôm trán, thiện lương cùng lý trí chiếm thượng phong. Hắn đi đến bên người Âm Cơ, ngồi xổm xuống xem xét một phen, xác nhận cô chỉ là hôn mê, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt hắn đặt ở lông mi thật dài của Âm Cơ, đặt ở đuôi lông mày tinh xảo của cô, đặt ở da thịt trắng nõn mềm mại của cô. Xuống chút nữa, là lụa đen che mất nửa khuôn mặt.
Một ý nghĩ tò mò thật lâu trào lên trong lòng, cô gái này rốt cuộc xinh đẹp bao nhiêu? Mới khiến Ma Quân nhớ mãi không quên?
Vừa nghĩ tới đây, tà niệm một lần nữa chiếm thượng phong, hắn nhếch lên khóe miệng bên trái, bắt lấy cái khăn che mặt của Âm Cơ, dùng sức giật xuống.
Lúc này, Diệu Đằng Nhi gọi điện thoại cho Cẩu trưởng lão:
“Cẩu trưởng lão, ngài đến câu lạc bộ Bách Hoa một chuyến, chúng tôi bị Thuần Dương chưởng giáo tập kích, thương vong thê thảm nặng nề. Nguyên Thủy Thiên Tôn không có việc gì, Thuần Dương chưởng giáo đã bị hắn đánh đuổi, nhưng, nhưng mà...”
Diệu Đằng Nhi nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, thanh âm hơi run rẩy: “Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn trạng thái không đúng, hắn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể giết người, còn có, hắn, hắn xốc lên cái khăn che mặt của Âm Cơ.”
Từ sau khi Thái Nhất môn chia cắt uyên ương, Âm Cơ liền bắt đầu lụa đen che mặt, không tham dự đại bộ phận hoạt động nữa, không kết giao với bất cứ người đàn ông nào, một tư thái từ nay về sau thanh tâm quả dục, cô độc sống quãng đời còn lại.
Mặc cho ai cũng biết, đây là một loại phản kháng không tiếng động, trầm mặc phẫn nộ.
Hành giả quan phương có chút từng trải đều biết nguyên nhân Âm Cơ che mặt, càng biết lột cái khăn che mặt của cô là chuyện cực kỳ phạm húy kiêng kị.
Trừ phi muốn hoàn toàn chọc giận vị minh châu Thái Nhất môn này, nếu không không ai dám lột cái khăn che mặt của cô
Cho nên Diệu Đằng Nhi sau khi thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn cười tà dị kéo cái khăn che mặt của Âm Cơ, liền biết hắn bây giờ còn ở trạng thái điên cuồng, cực không ổn định
Vì phòng ngừa Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến một bước làm ra hành động quá khích, Diệu Đằng Nhi cho rằng cần thiết phải nhắc nhở Cẩu trưởng lão một phen.
“Lột cái khăn che mặt của Âm Cơ...” Giọng điệu Cẩu trưởng lão lập tức trở nên ngưng trọng, “Quả thật điên không nhẹ, tôi lập tức tới, mọi người chặt chẽ giám sát Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng đừng kích thích cậu ta.”
Cẩu trưởng lão chưa hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn vì sao trạng thái không ổn định, vội vàng cúp điện thoại.
Trương Nguyên Thanh ngồi xếp bằng dưới đất, trong tay cầm cái khăn che mặt, cúi đầu, sững sờ nhìn khuôn mặt trước mắt này.
Ngũ quan Âm Cơ tự nhiên là không bắt bẻ được tỳ vết nào, nhưng khuôn mặt không có tỳ vết cũng đều có điểm khác nhau, vì thế liền có người đẹp khí chất khác nhau.
Khuôn mặt này nhu hòa xinh đẹp đến cực hạn, đôi lông mày thanh kẻ vẽ tinh xảo xinh đẹp, cánh môi nở nang, lộ ra đỏ sẫm thiên nhiên, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác mềm nhũn đàn hồi.