Thì ra là như thế, thì ra là như thế... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lặp lại từng lần một.
“Chị vừa rồi nói, hai người bọn họ đều là thành viên một tổ chức, tổ chức nào?” Trương Nguyên Thanh thu hồi suy nghĩ.
“Tiêu Dao!” Nàng nói, “Nếu cậu cần tình báo tổ chức Tiêu Dao, thêm 200 ngàn nữa.”
“Tạm thời không cần.” Trương Nguyên Thanh uyển chuyển từ chối.
Hắn hoàn toàn có thể thông qua cơ sở dữ liệu của quan phương tra, chỉ cần là tổ chức có tên có họ, trong cơ sở dữ liệu của quan phương khẳng định rõ ràng hơn chi tiết hơn, không cần thiết tiêu 200.000.
200.000 cũng có thể mua một chiếc xe chạy bằng điện không có phanh... Lúc này, Trương Nguyên Thanh thanh toán khoản còn lại 250.000, rời khỏi Vạn Bảo ốc.
Ngồi máy bay quay về Tùng Hải, đã là ba rưỡi chiều.
Trong biệt thự nhà nghèo, Lý Thuần Phong ngồi ở bên cạnh bàn đá trong sân, vừa đọc sách, vừa nhàn nhã uống cà phê. Trên bàn đá còn chất một đống sách.
“Đọc sách à, có rảnh cho tôi mượn xem, tôi đã lâu không lên lớp nữa, cảm giác nên rút ra thời gian bơi lội ở trong hải dương tri thức.” Trương Nguyên Thanh ghé qua, tập trung nhìn vào.
“Cơ học lượng tử”, “khởi nguyên vũ trụ”, “vật lý học nguyên tử”, “hóa học”, “dược lý”, “thế giới số hiệu”
“Thế này không bơi cũng được.” Trương Nguyên Thanh yên lặng bước qua bên người. Vài phút sau, hắn lại đi ra khỏi phòng, quay về tiểu viện, hỏi:
“Các cô ấy đâu?”
“Quan Nhã cùng quận chúa đi cách vách luận bàn thể thuật, Tạ Linh Hi và Nữ Vương đi cổ vũ.” Ánh mắt Lý Thuần Phong không rời bộ sách.
“Cổ vũ cho ai?”
Lý Thuần Phong quay đầu nhìn, “Cậu nói xem?”
Trương Nguyên Thanh vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Lý huynh, anh là Học Sĩ, bác học đa tài, kiến thức rộng, đọc sách sáng suốt, anh cảm thấy, tôi nên xử lý quan hệ của các đội viên như thế nào?”
Lý Thuần Phong suy nghĩ vài giây, trả lời:
“Cạnh tranh là thiên tính của động vật, nhất là ở phương diện tranh đoạt bạn lữ, trên đời không có bất cứ quan hệ cùng tình cảm nào có thể ngăn cản cạnh tranh phương diện này, bao gồm thân tình, sư tử đực vì bảo vệ quyền giao phối của mình, sẽ mang đứa con lớn lên đuổi ra khỏi đàn sư tử.”
“Trong nhân loại, ví dụ anh em ruột chị em ruột cha con tranh đoạt bạn lữ, cũng không hiếm thấy. Muốn hoàn toàn xử lý vấn đề phương diện này, thật ra rất đơn giản, chỉ cần một phương bị tranh đoạt kia mất đi thứ những kẻ tranh đoạt muốn, tất cả mâu thuẫn giải quyết dễ dàng.”
Trương Nguyên Thanh nghe mà ngẩn ra, “Có ý tứ gì?”
“Nói ngắn gọn, chính là bốn chữ.” Lý Thuần Phong khí trầm đan điền, lực tụ đầu lưỡi: “Cắt để vĩnh trị!”
“?”
...
Nửa đêm, mười hai giờ.
Quán cà phê đối diện văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, ánh đèn sáng tỏ, cửa tiệm mở rộng.
Một luồng ánh sao như mộng ảo từ cửa tiệm dâng lên, hóa thành một thanh niên dáng người cao ngất, bộ dáng tuấn lãng.
Trương Nguyên Thanh đi vào trong cửa hàng, nhìn quanh một vòng.
Chỉ thấy sau quầy bar, một cô gái trẻ tuổi mặc váy đỏ hoa mỹ, hết sức chuyên chú pha cà phê.
Cô đeo mặt nạ màu bạc che khuất nửa khuôn mặt, khi tĩnh tâm để làm việc, văn tĩnh an tường, khí chất ôn nhuận.
“A, tôi bấm thời gian tính, cậu cũng nên nhớ tôi rồi.” Chỉ Sát cung chủ cười mỉm nói: “Phải không, nhóc trai bao của tôi.”
Cô thoạt nhìn tâm tình không tệ, một bộ tư thái pha cà phê chiêu đãi tình lang.
Trương Nguyên Thanh đi đến bên quầy bar, lặng lẽ nhìn chằm chằm cô.
Chỉ Sát cung chủ cúi đầu, thản nhiên nói: “Tôi nghe Tạ Linh Hi nói tình huống tối hôm qua của cậu rồi, không tệ, càng ngày càng có thể một mình đảm đương một phía. Chờ cậu tấn thăng Chúa Tể, bổn tọa liền phong cậu làm đứng đầu hậu cung, thay tôi cai quản đám trai bao.”
Trương Nguyên Thanh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, nói:
“Cung chủ, chị có phải rất sớm trước đó đã biết tôi hay không?”
Chỉ Sát cung chủ ngẩn ra một phen.
Quán cà phê lâm vào yên tĩnh, vài giây sau, Chỉ Sát cung chủ buông ấm nước nóng, đôi mắt sáng dưới mặt nạ nheo lại:
“Chậc chậc, cậu lời này là có ý tứ gì, đã sớm biết cậu?”
Cô che miệng cười khanh khách, bộ dáng có chút loạn thần kinh, nói:
“Cậu là muốn làm người tình trong mộng của tôi? Ài, cái khuôn mặt nhỏ này của cậu tuy không tệ, nhưng vẫn kém một chút, nếu là Phó Thanh Dương mà nói, trái lại có thể làm người tình trong mộng của tôi.”
Trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nói nên tức lão đại tranh vị trí trai bao đứng đầu của tôi, hay là tức cô muốn cướp lão đại của tôi... Trong lòng Trương Nguyên Thanh yên lặng nói nhảm.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu khẳng định nói: “Chị biết cha tôi Trương Tử Chân chứ?”
Nụ cười của Chỉ Sát cung chủ nháy mắt biến mất, khóe miệng nhếch lên từng chút một hạ xuống, dưới mặt nạ, đôi mắt xinh đẹp linh động kia trở nên sâu thẳm.
“Chị không cần phủ nhận, tôi biết hết rồi! Năm đó cứu chị ra, cùng đưa tới Tùng Hải, không phải tộc nhân Sở gia, mà là cha tôi Trương Tử Chân. Cho nên bên cạnh chị, từ trước tới giờ đều không có cái gọi là tộc nhân.”