Rời khỏi phòng sách, trở lại phòng mình, Trương Nguyên Thanh mang tin tức La Bàn Quang Minh lướt lại một lần.
“Mình càng thêm xác định, tổ chức Tiêu Dao biến mất, cha mình chết, là có liên quan với lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh. Trong tay bọn họ có thể cũng có mảnh vỡ hay không? Những mảnh vỡ kia lại đã đi đâu rồi?”
“Lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh, nghe như một trường hạo kiếp. Ồ, Ngũ Hành minh chính là ở sau đó xác nhập.”
Hắn giật mình, cầm lấy điện thoại di động, gửi cái tin nhắn cho Hoa kiều Tự Do Chi Ưng.
“Hỏi thăm chuyện này, nghề nghiệp hợp pháp các người bên kia, ở hai mươi năm trước, có cải cách gì trọng đại không?” Tin tức gửi đi.
Mười mấy giây sau, Tự Do Chi Ưng trả lời một tin tức: “Tôi đang cùng anh da đen bắn nhau, để nói sau.”
Chúc chị bắn nhau vui vẻ... Trương Nguyên Thanh rời khỏi hộp thư, mở ra danh bạ, tìm Trần Thục, sau đó gọi điện thoại cho mẹ.
“Xin lỗi, số máy ngài gọi đã tắt máy...” Trong loa truyền đến giọng nữ điện tử.
Tắt máy rồi?
Dựa theo chênh lệch múi giờ, lão mẹ bên kia hẳn là nửa đêm, bà ấy hẳn là đang nghỉ ngơi.
Trương Nguyên Thanh buông điện thoại di động, giao trọng lượng thân thể cho ghế dựa lưng, ngồi một mình ngẩn người một lát.
Hắn quyết định về nhà thăm chút.
Muốn điều tra một người, xuất phát từ người bên cạnh hắn và hoàn cảnh xuất thân, không thể nghi ngờ là nhanh nhất chuẩn nhất. Điện thoại của mẹ đã không gọi được, vậy về quê của lão ba đi thăm dò.
Trương Nguyên Thanh từ trong tủ cất giữ của Phó Thanh Dương trộm hai bình rượu ngon, từ nhà bếp tiện tay lấy một cái chân giò hun khói cao cấp, lại từ phòng Linh Quân mò được một hộp xì gà Cuba cực phẩm.
Lần trước từng trộm xì gà của Phó Thanh Dương, không tiện vặt lông Tiền công tử suốt.
Quay về biệt thự của mình, hỏi Nữ Vương lấy chìa khóa xe, lẻ loi một mình xuất phát.
Việc kế tiếp hắn muốn làm, không thích hợp dẫn đồng đội, cho dù là Quan Nhã.
Quê của Trương Nguyên Thanh ngay tại nông thôn ngoại thành Tùng phủ, lúc ấy thành phố Tùng Hải còn không có trở thành thủ đô tài chính cả nước, đô thị lớn siêu nhất lưu.
Sự kiêu ngạo của người Tùng phủ vẫn còn, đề cập Tùng Hải cách vách, theo thói quen vênh mặt nói:
Nhớ năm đó, Tùng Hải chỉ là một làng chài nhỏ, chim không thèm ỉa, thuộc loại nông thôn khu trực thuộc Tùng phủ chúng ta.
Bây giờ Tùng phủ chỉ là một khu của Tùng Hải, hơn nữa là khu rời xa vành đai phồn hoa.
Trương Nguyên Thanh lái xe hơi màu trắng chạy qua con đường phồn hoa, rẽ vào cao tốc đường vành đai ngoài, nửa giờ sau, rời khỏi khu đô thị, tiến vào đường hầm Xà Linh.
Khác với đường hầm Xà Linh trong linh cảnh, đường hầm Xà Linh hiện thực, đường nhựa sạch sẽ bằng phẳng, đèn đỉnh chóp đường hầm trắng lóa sáng ngời.
Dòng xe cộ lui tới đi qua trong đó, không có chút bầu không khí khủng bố quỷ dị.
Trong tạp âm nhỏ bé bánh xe nghiền qua đường nhựa, Trương Nguyên Thanh không khỏi nhớ tới mình lúc mới vào linh cảnh sợ hãi bất an, trong lúc nhất thời thế mà có chút cảm khái ngàn vạn.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, nay hắn đã...
Phi, lúc này mới trôi qua bốn tháng, còn chưa tới thời điểm mình nhớ về quá khứ... Trong lòng Trương Nguyên Thanh than thở một tiếng, cắt đứt suy nghĩ phát tán, chuyên tâm lái xe.
Lại qua hai mươi phút, hắn đến thôn Cát An quê của phụ thân.
Ồ không, bây giờ gọi là xã khu Cát An.
Trương Nguyên Thanh rất nhiều năm chưa tới nơi này, nông thôn trong ấn tượng đã không còn, từng căn biệt thự mới tinh, chung cư đội đất mọc lên. Bên đường khắp nơi đều là cửa hàng, một bộ cảnh tượng phồn hoa như gấm.
Hắn nhớ rõ lúc ấy nhà của mọi người đều là nhà gạch đỏ tọa Bắc hướng Nam, một tầng một hành lang, mùa hè lúc mưa to, hành lang sẽ bị mưa làm ướt.
Sau khi cha qua đời, mẹ dẫn theo hắn trở về Tùng Hải, không mấy năm, thôn Cát An liền giải phóng mặt bằng.
Mẹ không lấy nhà, đổi hết thành tiền đền bù, lại thêm mấy năm đó làm việc tích góp được, ở khu Khang Dương mua một căn hộ lớn.
Tuy Trương Nguyên Thanh chưa trải qua cuộc sống phòng nhị đại đi thu tiền thuê nhà, nhưng căn hộ lớn kia trong nhà, nay đã có giá 40 triệu.
Trương Nguyên Thanh vừa đánh giá thôn hoàn toàn thay đổi, vừa nhớ lại gia thế. Phụ thân Trương Tử Chân là con trai độc nhất trong nhà, nghe nói bà nội một năm sau khi sinh ra ông, mắc bệnh nặng, không thể sinh đẻ nữa.
Vì thế phụ thân thành con một lúc ấy rất hiếm thấy.
Ở năm ấy đứa con một này mười tuổi, ông nội đi theo đội sản xuất làm việc, bị trâu cày phát cuồng húc thủng phổi mà chết.
Bà nội một mình gánh vác kế sinh nhai của gia đình, ở trước khi phụ thân trưởng thành, đã vất vả lâu ngày thành tật, chết bệnh.
Cho nên Trương Nguyên Thanh không có chú bác, cũng không có cô.
Ông nội một thế hệ đó thật ra có mấy anh chị em, nhưng hoặc là gả đi xa, đoạn tuyệt lui tới, hoặc là bởi năm đó rung chuyển xuất ngoại, cơ bản không liên hệ nữa.