Trương Nguyên Thanh tựa vào ghế dựa, nhắm mắt, một hơi tiếp một hơi, yên lặng nuốt mây nhả mù.
Đầu óc hắn càng lúc càng tỉnh táo, gia thế, tính cách, hoàn cảnh sinh hoạt, trưởng thành bối cảnh, tác phong làm việc... các loại tin tức về lão ba Trương Tử Chân cuồn cuộn không thôi, lại gọn gàng ngăn nắp, logic rõ ràng, không tỏ ra hỗn độn.
Dần dần, một hình tượng tươi sống hiện lên ở trước mắt hắn, hắn ghép lại thành một Trương Tử Chân thật sự.
— Thân thế cực khổ khiến hắn khát vọng mình không tầm thường, ở trong ngẫu nhiên sau khi nhìn thấy sách cổ của đạo quan, đối với nội dung ghi lại bên trong tin không nghi ngờ, bắt đầu quảng cáo rùm beng mình là chúa cứu thế, là truyền nhân môn phái cổ đại xuống dốc, mà không phải tiểu tử nông thôn cực khổ xuất thân bình thường.
Nhưng chúa cứu thế cũng phải ăn cơm, vì thế lợi dụng kỹ năng giả học được trong đạo quan giả danh lừa bịp, vì để mình nói càng có sức thuyết phục hơn, cũng vì thuyết phục bản thân, hắn sắp xếp cho bản thân một thân phận khó lường - Tử Vi đại đế chuyển thế.
Một mình lăn lộn mười mấy năm theo tiếp nhận giáo dục đọc sách mở mang trí tuệ, dần dần không tin tưởng nội dung trên sách cổ nữa, dần dần không đề cập thứ trong đạo quan nữa.
Thẳng đến có một ngày, từng học vẽ bùa, thoáng hiểu kỹ năng Thần Dạ Du, hắn bất ngờ đạt được thẻ nhân vật, trở thành linh cảnh hành giả.
Chứng kiến siêu năng lực tồn tại, hắn phát hiện mọi thứ ghi lại trong sách cổ đều là thật, từ đó lấy lại giấc mộng lúc còn nhỏ thề phải trở thành chúa cứu thế, nhưng hắn đã trưởng thành không lỗ mãng nữa, vì thế yên lặng thăng cấp, kết giao ba người bạn cùng chung chí hướng, thành lập tổ chức “Tiêu Dao”.
Hô lên khẩu hiệu “Vì phòng ngừa thế giới bị phá hủy”.
Không sai, khẩu hiệu của tổ chức Tiêu Dao không phải bắn tên không đích, không phải chơi trend muốn làm khác người, là có nguyên nhân có xuất xứ. Theo La Bàn Quang Minh xuất thế, Tiêu Dao tứ tử nghiệm chứng ghi chép trong sách cổ, quyết định tìm được “nhật nguyệt tinh” trong lời tiên đoán, bọn họ mai danh ẩn tích tuyệt đối không phải vì báo thù, phó bản, bọn họ là một đội ngũ có tư tưởng cao thượng, tính mục đích rõ ràng.
Bọn họ đã thành công, hoặc là đã tiếp cận thành công, nhưng cuối cùng gặp biến cố đáng sợ, ở trên đường phân tích chân tướng tận thế, đã gặp phải trở ngại, gặp kẻ địch.
Bất đắc dĩ, tứ tử chỉ có thể mai danh ẩn tích, ẩn nấp đi.
Sở Thượng trong Liệt Dương song tử bởi vì thân thế hiển hách, che giấu nữa cũng vô dụng, dẫn đầu gặp phải chuyện ngoài ý muốn, sau đó là người sáng tạo tổ chức Tiêu Dao Trương Tử Chân
Ám Ảnh song tử không biết sống hay chết, nhưng rất có thể cũng đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Trương Tử Chân không cam lòng tâm huyết giấc mộng nhiều năm nước chảy về biển đông, vì thế giấu bí mật ở trong linh hồn con trai.
Hắn truyền thừa giấc mộng của mình cho con trai, sau đó thản nhiên chịu chết.
Mô tả chấm dứt, Trương Nguyên Thanh cầm cái tẩu xuống, mở mắt.
Rất nhiều chi tiết chỉ có thể sơ lược, bởi vì tin tức hiện có, chỉ có thể suy đoán ra một quá trình đại khái!
“Kế tiếp cần xác định hai chuyện, một: Ám Dạ Mân Côi cùng Binh Chủ giáo diệt Sở gia, là vì cướp đoạt đạo cụ loại quy tắc hồi sinh thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi, hay là sau lưng có nguyên nhân khác, hoặc là, có người mượn việc này, thúc đẩy Sở gia diệt vong.
“Hai: thân phận cùng bối cảnh Ám Ảnh song tử.”
Tìm được hai người này, xác nhận sống hay chết, có thể nghiệm chứng bản mô tả của mình. Ám Ảnh song tử làm bạn bè của lão ba, mẹ mình cho dù không biết, cũng sẽ có ấn tượng đi, hướng bà ấy tìm hiểu một phen
Trương Nguyên Thanh nhìn điện thoại di động, thời gian là mười một giờ trưa, hắn tính chênh lệch múi giờ, lúc này thời gian chỗ mẹ, hẳn là buổi sáng.
Mở ra danh bạ, gọi vào số “Trần Thục”.
“Xin lỗi, số máy ngài gọi đã tắt máy...” Ừm? Vẫn tắt máy? ! Trương Nguyên Thanh dựng thẳng lông mày, phát hiện không thích hợp.
Lão mẹ là người làm ăn, không phải trạch nam đột tử ở trong nhà cũng không ai phát hiện, mỗi ngày đều phải liên lạc với khách hàng nhân viên, công việc bận rộn, bà ấy sao có khả năng sẽ để điện thoại di động của mình liên tục tắt máy lâu như vậy!
“Gọi điện thoại di động bà ấy dùng làm việc thử xem.”
Trương Nguyên Thanh nhớ rõ lão mẹ có hai cái điện thoại di động, một cái là tư nhân, một cái dùng để làm việc.
Có lẽ điện thoại di động cá nhân hư hao, bà lười sửa lười đổi, nhưng điện thoại di động làm việc không có khả năng cũng tắt máy chứ.
Lão mẹ là người tách biệt công tư rất rõ ràng, thân là con trai Trương Nguyên Thanh cũng không biết số làm việc của bà, nhưng mà không sao.
Hắn gửi cái tin nhắn cho ngài Bill:
“Ngài Bill, phiền ông một sự kiện, ông có thể nói cho tôi biết số điện thoại của mẹ tôi không?”
Mười mấy giây sau, ngài Bill trả lời tin nhắn, gửi đến một chuỗi dãy số (số hiệu quốc gia + số điện thoại di động).