Tiếp theo, trả lời cho Tự Do Chi Ưng một cái “cảm ơn, có việc thường liên hệ”, sau đó buông điện thoại di động, chuyên tâm ăn uống.
Trong quá trình này, hắn nhìn Quan Nhã một cái, lại nghĩ tới Nữ Vương, trà xanh cùng Lý Thuần Phong ba vị đồng đội, bọn họ đều là người thông minh, đầu óc, năng lực làm việc, ánh mắt kiến thức, mạnh hơn xa hành giả bình thường.
Nếu có thể kéo bọn họ vào cùng nhau thảo luận, có lẽ có thể đạt được càng nhiều phỏng đoán hợp lý hơn.
Đáng tiếc những việc này, nhất định không thể hướng người ngoài lộ ra, cho dù là Tiền công tử, hắn cũng không thể nói. Nay hắn cùng Tiền công tử duy trì một cái cân bằng vi diệu, hiểu trong lòng mà không nói ra.
Đây là cân bằng người thông minh nên duy trì, không thích hợp đánh vỡ, không thích hợp làm rõ.
“Vừa rồi Linh Quân đi tìm cậu!” Quan Nhã ăn rau trộn thịt bò nói: “Hắn nói đánh mất một hộp xì gà, có phải cậu trộm hay không?”
“Trộm? Việc của người đọc sách, không thể gọi là trộm, là mượn.” Trương Nguyên Thanh hừ hừ nói:
“Tôi cứu hắn cùng Đằng Nhi một mạng, hắn hồi báo tôi một hộp xì gà làm sao vậy, tôi lấy đồ của Phó Thanh Dương, hắn chưa bao giờ nói cái gì. Linh Quân lòng dạ thật nhỏ.”
Quan Nhã vẻ mặt ghen tuông: “Phó Thanh Dương đối với cậu, so với đối với chị còn tốt hơn. Thằng nhãi thối này.”
Trương Nguyên Thanh vội vàng giải thích: “Chúng tôi là quan hệ nam nam thuần khiết.”
Quan Nhã không cãi cọ cùng hắn, thở dài:
“Hắn đại khái là quá cô độc rồi đi, bất cứ thiên tài nào ở trong mắt hắn đều là rác rưởi, hắn cho rằng cậu cùng rác rưởi khác không giống nhau, tuy cậu luôn biểu hiện lười nhác phù phiếm, thật ra cậu luôn luôn giãy dụa ở trong nghịch cảnh, trước sau chưa dừng lại bước chân, không lơi lỏng. Hắn cho rằng một điểm này, các người rất giống, cho nên coi cậu là tri kỷ.”
“Là như thế sao, còn tưởng là tôi nịnh bợ tốt.”
Bữa tối qua đi, biệt thự lớn, phòng giải trí.
“A, ừm, ừm nhẹ chút, đừng dùng sức như vậy.” Trương Nguyên Thanh phát ra tiếng rên rỉ say lòng người.
“Cậu có thể đừng kêu không, đường đường Tinh Quan, chút lực đạo này đã chịu không nổi?” Linh Quân cười nhạo nói.
“Nói lời thừa, tôi là lần đầu tiên, không giống anh, mỗi ngày hưởng thụ... A, nhẹ chút nhẹ chút.” Trương Nguyên Thanh hít vào một ngụm khí lạnh.
“Cậu đây là thể chất mẫn cảm nha.” Linh Quân tặc lưỡi nói.
Nội sảnh ánh đèn nhu hòa, ba cái sopha mềm rộng thùng thình xếp thành một hàng, ba người đàn ông mặc áo choàng tắm nhàn nhã nằm ở trên ghế mềm, trong tay là mâm đựng trái cây, rượu ngon cùng xì gà.
Trong không khí lơ lửng mùi thơm của xì gà, trong loa phát ra âm nhạc thư giãn du dương.
Mỗi một cái ghế mềm, đều kèm theo một em gái tai thỏ, cổ tay trắng như tuyết của các cô đeo vòng tay gỗ xanh biếc, hết sức chuyên chú bóp chân cho ba lão gia.
Vòng tay gỗ là đạo cụ nghề nghiệp Mộc Yêu, sau khi đeo lực lượng lớn vô cùng, như thế mới có thể bóp chân cho ba vị lão gia.
Dù sao, cho dù Tinh Quan không phải phòng ngự thân thể trứ danh, tính dẻo dai của làn da cùng cường độ cơ bắp cũng có thể dễ dàng đỡ đạn. Trương Nguyên Thanh từ nhỏ đến lớn chưa từng bóp chân, em gái tai thỏ vừa dùng sức, hắn liền kêu ngao ngao.
Linh Quân ngậm xì gà, ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa trêu ghẹo, Phó Thanh Dương thì nhắm mắt, khuôn mặt anh tuấn như tạc tượng tràn đầy bình tĩnh, tràn ngập vẻ đẹp dương cương.
“Đúng rồi Nguyên Thủy, cuối tuần sau có rảnh không, Đằng Nhi muốn mời cậu ăn cơm, biểu đạt một phen ân cứu mạng.” Linh Quân lười biếng nói.
“Cuối tuần sau?” Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu liếc Tiền công tử một cái, “Cuối tuần sau lão đại bảo tôi vào học viện Tần Phong.”
“Học viện Tần Phong? Đó là địa phương tốt. Có rừng rậm sản vật phong phú, có thể săn bắn, hái thảo dược giá trị cao, có phòng luyện dạy luyện khí như thế nào, có phòng luyện đan dạy các người phân biệt thảo dược, không ít thứ tốt.” Linh Quân buông xì gà xuống, xiên miếng dưa Hami nhét vào miệng.
“Những thứ này đều là việc nhỏ.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Trong học viện Tần Phong, có thể cất giấu bí mật.”
“Bí mật gì?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Phó Thanh Dương suy tư một phen, nói: “Học viện Tần Phong từ đầu là phó bản bang phái của Trung Đình, cấp Chúa Tể, bối cảnh đời Tần, sau khi bị công phá, trở thành học viện bây giờ. Nhưng tôi từng nghe nguyên soái nhắc tới, nhiệm vụ ẩn của phó bản này cũng chưa hoàn thành.”
“Vì sao chưa hoàn thành?” Trương Nguyên Thanh có chút kinh ngạc, phó bản cấp Chúa Tể tuy cao cấp, nhưng Trung Đình là có Bán Thần.
Phó Thanh Dương liếc hắn, “Cho nên là bí mật. Lúc trước khi tôi phản ứng lại, đã quá muộn, không có thời gian sưu tập manh mối, hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cậu có thể thử xem, dù sao cậu không giống với Linh Quân loại rác rưởi này.”
Linh Quân nuốt xuống dưa Hami, nói: “Đừng quản bí mật, mấy thứ này cách chúng ta quá xa xôi. Tôi nói cho cậu, trong học viện Tần Phong có địa phương tốt.” Nói xong, hắn lộ ra nụ cười khiến Trương Nguyên Thanh lập tức hiểu.