Hai người này cực ít kết bạn ra ngoài, nghĩ hăn là đã xảy ra chuyện gì, ép bọn họ không thể không cùng nhau đi.
Em gái tai thỏ lắc đầu: “Không rõ, thiếu gia sẽ không nói công việc với chúng tôi.”
Cũng đúng, ở trong mắt Tiền công tử, em gái tai thỏ là trợ lý cuộc sống, tương tự nha hoàn cổ đại, chức trách của nha hoàn chính là phụ trách sinh hoạt ngủ nghỉ, lại nào có thể nói việc công với các cô ấy. Ừm, hắn không nói cho mình biết, nói rõ là chuyện mình không xen vào được. Bản thân Trương Nguyên Thanh cũng có chuyện quan trọng quấn thân, vội vàng rời đi.
...
Sân bay quốc tế Tùng Hải.
Một chiếc “Gulfstream” màu bạc lẳng lặng đỗ ở sân bay, so sánh với máy bay chở khách công ty hàng không, nó tỏ ra rất nhỏ nhắn, nhưng thân máy bay mới tinh, đường cong mượt mà, cùng với chi tiết so với máy bay chở khách càng thêm tinh xảo, biểu thị đây là một chiếc Lamborghini, hoặc là Bugatti... trong máy bay!
Bên trong cabin rộng rãi, chỉ xếp mười tám cái ghế dựa xa hoa, trang bị phòng nghỉ chuyên môn.
Nhân viên phục vụ cho hành khách, là ba vị tiếp viên hàng không trang dung tinh xảo, các cô cử chỉ tao nhã, nụ cười vừa khéo, mỗi người đều là mỹ nhân xuất sắc. Nhưng hôm nay, các tiếp viên hàng không vụng trộm đánh giá các vị khách trong cabin, trong mắt tràn ngập kinh diễm cùng hâm mộ.
Trong cabin tổng cộng có bảy vị khách thân phận cao quý, trừ người đàn ông đeo mắt kính vừa lên máy bay liền đắm chìm ở trong máy tính, cả người tản ra hơi thở trạch nam chết dí cùng mọt sách, sáu vị khác đều là nữ. Các cô có giá trị nhan sắc làm người ta không bắt bẻ được tỳ vết, xuất sắc nhất là làn da mịn màng có thể so với trẻ con, cùng với khí chất hơn người. Làn da người trưởng thành hoặc nhiều hoặc ít đều có tỳ vết, nhưng các tiếp viên hàng không lúc rót nước cẩn thận đánh giá, phát hiện làn da của họ thậm chí so với trẻ con càng mịn màng hơn.
Về phần khí chất, loại này cần “dưỡng”, là rất nhiều mỹ nhân mong muốn mà không thể có được!
Cho nên các tiếp viên hàng không càng muốn biết các cô là chăm sóc làn da như thế nào.
Tạ Linh Hi nằm ở trên ghế dựa mềm mại rộng rãi xa hoa, cái cổ trắng trẻo mảnh khảnh đeo tai nghe kiểu đội đầu, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Bạn của Nguyên Thủy ca ca còn chưa đến sao, anh ấy mời ai hỗ trợ thế, có nói cho mọi người hay không?”
Trên sân bay, Trương Nguyên Thanh đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía phương xa.
“Ai biết được, có thể khiến đội trưởng tự mình chờ đợi, nghĩ hẳn là cao thủ đi.” Nữ Vương nói.
Đang nói, một chiếc xe đưa đón nhanh chóng lái đến, đỗ ở bên cạnh máy bay màu bạc, cửa xe mở ra, một cô gái cao gầy bước xuống khỏi cửa xe.
Váy nửa người phong cách Hongkong màu nâu nổi bật lên hơi thở thành thục, áo sơ mi màu đen cổ chữ V tay áo dài một nửa, mái tóc hơi làm xoăn thả xõa tự nhiên, khi bước đi làn váy phiêu đãng, lộ ra một đôi giày xăng ̣đan đế bệt.
Cô mặt mộc tự nhiên, mặt trứng ngỗng, mắt tròn, ngũ quan tươi sáng đại khí, lại lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng.
Tao nhã, đẹp lạnh lùng, cường thế, khí tràng nữ cường nhân thành thục làm người ta liếc nhìn, thiếu nữ còn xa mới có thể bằng.
Tiểu Viên đi đến trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, tựa cười mà không cười nói:
“Đẹp không?”
“Đẹp, đẹp.” Tim Trương Nguyên Thanh đập thình thịch, nhìn chằm chằm cô, không dời ánh mắt đi được.
Nhìn quen Tiểu Viên mặc đồng phục khách sạn, thình lình nhìn thấy cách ăn mặc này, quả thực tựa như biến thành người khác!
Tiểu Viên bật cười một tiếng: “Giống mẹ cậu không?”
Trương Nguyên Thanh mặt tối sầm khóe miệng giật giật: “Trừ điểm, đột nhiên cảm thấy chị không đẹp nữa.” Trương Nguyên Thanh biết cô đây là đang giễu cợt bộ tiêu chí chọn bạn trăm năm kia của mình lúc trước.
Bởi vì thiếu tình thương của mẹ, cho nên hướng tới nữ giới lớn tuổi trưởng thành, cường thế, nhưng lại dịu dàng.
Tiểu Viên chưa phản ứng lại hắn, lướt qua người, leo lên máy bay tư nhân.
Trương Nguyên Thanh vội vàng xoay người đuổi theo, dẫn Tiểu Viên vào ngồi.
Lúc này không thể nhìn Quan Nhã trước, nhìn Quan Nhã liền mang ý nghĩa chột dạ... Trương Nguyên Thanh nhìn quanh mọi người, giới thiệu: “Tiểu Viên, Thông Linh Sư, bạn của tôi.”
Lời này vừa nói ra, ở đây trừ Tạ Linh Hi, ai cũng lộ ra vẻ mặt chấn kinh, Lý Thuần Phong, Nữ Vương cùng Ryo Asano phản xạ có điều kiện căng thẳng thân thể. Nghề nghiệp hợp pháp cảnh giác đối với nghề nghiệp tà ác là khắc vào trong xương tủy.
“Bạn của tôi.” Trương Nguyên Thanh lặp lại một lần nữa.
Quan Nhã không nói một lời nhìn bạn trai, khi nói ra “bạn của tôi”, ánh mắt của hắn thành khẩn, biểu lộ nghiêm túc, giống như là đang đảm bảo cho vị Thông Linh Sư này. Lúc trước hắn biểu hiện có chút chột dạ, bởi vì đồng bạn hợp tác là một vị Thông Linh Sư? Quan Nhã như có sự suy nghĩ.