Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 136 - 【Vip】 Rốt Cuộc Đã Chết (3)

【VIP】 Rốt cuộc đã chết (3) 【VIP】 Rốt cuộc đã chết (3)

“Đừng vào xe, nhanh đi tìm chìa khóa.” Trương Nguyên Thanh lớn tiếng hô, không quên bổ sung một câu: “Đôi giày này của tôi trả giá là, trong một giờ không thu về ô vật phẩm, nó sẽ giết người không phân biệt.”

Đám người Hỏa Ma hơi biến sắc, chút tham lam kia trong lòng nháy mắt biến mất, không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng mở ra sưu tầm.

Tề Thiên Đại Thánh lưu luyến thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú giày khiêu vũ màu đỏ, nghĩ đến trả giá của nó, lớn tiếng nhắc nhở: “Vương Thái, cậu nhưng chết đấy...”

Hắn chết rồi, đôi giày này chính là một cái nguy hiểm khác, nguy hiểm thật lớn.

Trong thời gian sau đó, giày khiêu vũ màu đỏ bắt đầu gánh vác trọng trách ngăn chặn Autobot, lần lượt thay bọn họ cản lại nguy cơ, rốt cuộc, sau nửa giờ không ngừng nghỉ tìm kiếm, Tạ Linh Hi từ trong một chiếc xe thể thao đã tìm được bộ khống chế.

“Có phải cái này hay không, có phải cái này hay không...”

Cô gái nhỏ vận hết sức hô lớn.

Con nhỏ này vận may cũng quá tốt rồi nhỉ... Mọi người ngừng lại công việc trong tay, đều bùng nổ ra tốc độ trước nay chưa từng có, hướng về cô bé tụ lại.

Trong tay cô là một vật kim loại màu đen dài dài, tương tự với điện thoại di động lớn kiểu cũ ngày xưa, đỉnh chóp có một dây anten, giữa cái điện thoại di động lớn là một cái nút màu đỏ.

“Thử một lần.” Hỏa Ma thúc giục.

Tạ Linh Hi nhìn Trương Nguyên Thanh, thấy hắn gật đầu, lập tức ấn cái nút màu đỏ.

Trong nháy mắt, mọi người đều ngừng thở, nhìn về phía người máy cách đó không xa giao đấu với giày khiêu vũ màu đỏ.

Chỉ thấy thân thể sắt thép cao lớn này bỗng nhiên cứng đờ, như là bị người ta chặt đứt nguồn điện, toàn bộ động tác đều dừng lại, ánh sáng màu đỏ trong mắt tắt đi.

“Cộp cộp cộp...”

Giày khiêu vũ màu đỏ đạp đối phương mấy cái nữa, thấy cục sắt đứng ngơ ngác, không phản ứng, nó có chút nghi hoặc dừng lại, ‘Cộp cộp cộp’ chạy về bên người Trương Nguyên Thanh.

Đến rồi đến rồi, nó sắp tới tìm mình khiêu vũ rồi... Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng, đồng thời khóe miệng co giật không dễ phát hiện.

“Thành công rồi!” Tạ Linh Hi hoan hô một tiếng.

Đám người Tây Thi như mệt mỏi trong lòng phun ra một hơi, trên mặt tràn ra nụ cười vui sướng.

Ai cũng chưa chết, không tổn hao gì vượt ải.

Bọn họ đang muốn hướng Trương Nguyên Thanh biểu đạt từ ngữ cảm tạ cùng khen ngợi, bỗng thấy cách đó không xa, Autobot rõ ràng đã dừng lại kia, trong mắt sáng lên ánh sáng màu đỏ, một lần nữa phát ra tiếng động cơ cao vút, như mũi tên lao nhanh về phía mọi người.

Chuyện gì vậy? Mọi người đột nhiên biến sắc, Trương Nguyên Thanh giật mình, rít gào: “Ngăn nó lại!”

Hắn một lần nữa hạ đạt chỉ lệnh cho giày khiêu vũ màu đỏ.

Nhưng quá muộn rồi, Autobot sớm đã lướt qua giày khiêu vũ màu đỏ, phục chế lại một màn từ đầu, lao vào đám người, mục tiêu của nó rất rõ ràng, chính là Tạ Linh Hi nắm bộ khống chế.

Một màn này xảy ra quá đột ngột, mọi người cũng chưa phản ứng lại, bọn họ xuất phát từ bản năng bổ nhào ra xung quanh, không rõ vì sao sẽ đột nhiên xảy ra biến cố.

Bộ khống chế mất linh rồi?

Nhiệm vụ thay đổi, bộ khống chế đã mất đi hiệu lực?

Trong mắt Tạ Linh Hi chiếu quái vật sắt thép chạy tới tốc độ cao, chiếu ra cưa điện với tiếng motor nổ vang, đầu óc cô trống rỗng.

Nhưng ở ngay sau đó, trong mắt cô chiếu ra khuôn mặt chất phác trung hậu của Xấu Hổ Làm Cha, chiếu ra sự dữ tợn cùng kiên quyết trong mắt đối phương.

Xấu Hổ Làm Cha ra sức húc bật Tạ Linh Hi ra, cũng lao chính bản thân vào trên cưa điện.

Thân thể hắn bị cưa điện chặt đứt ngang lưng, ruột, nội tạng cùng nửa thân trên cùng nhau rơi xuống, bịch một tiếng, máu tươi bắn tung tóe ra thành đóa hoa thê lương.

“Ta đã không là ta trước đây nữa...” Trong loa trên ngực Autobot phát ra tiếng cười điên cuồng:

“Ma Quân, ngươi rốt cuộc đã chết, ngươi rốt cuộc đã chết, Ma Quân, giết ta rồi, ngươi cũng đừng nghĩ sống một mình...”

Vì sao?

Đây là tiếng lòng chung của mọi người, vì sao thiết bị khống chế không có hiệu quả, vì sao Xấu Hổ Làm Cha phải cứu cô bé này?

Trương Nguyên Thanh cũng xem không hiểu, nhưng sức chú ý của hắn giờ phút này tập trung hết ở thanh âm trong loa của Autobot phát ra.

Ma Quân? Nó vừa rồi nói Ma Quân? !

Vì sao trong hệ thống giọng nói của một người máy sẽ nói ra Ma Quân, bỗng nhiên, hắn nhớ tới tin tức anh Binh để lại.

Chẳng lẽ thứ anh Binh bảo hắn tìm, chính là Autobot này trước mắt? Trong lòng hắn ngạc nhiên một phen.

“Rầm rầm!”

Giày khiêu vũ màu đỏ nhảy lên đá hai cái, đạp Autobot trượt sang bên cạnh nửa mét.

Trương Nguyên Thanh bỗng tỉnh táo lại, kêu lên: “Mau, trốn về trong xe.”

Không cần hắn nhắc nhở, Tây Thi Hỏa Ma và Tề Thiên Đại Thánh sớm đã mở cửa xe, chuẩn bị chui vào thùng xe lánh nạn.

Trương Nguyên Thanh nhìn thoáng qua Tạ Linh Hi ánh mắt dại ra, đỡ cô lên, lại kẹp nửa trên thân thể Xấu Hổ Làm Cha ở dưới nách, vội vàng vào một chiếc xe khác.

Bình Luận (0)
Comment