Hắn rất có lòng tin đối với vũ khí của mình, “Ngọc Cắt” là một trong sáu đại danh đao của Thiên Hạc tổ, đạo cụ phẩm chất Thánh Giả lấy tính bền và sắc bén trứ danh, cho dù là Sơn Thần cùng cấp bậc, hắn cũng có thể mười phát chém mà phá họ.
Mà tính bền dẻo siêu cường ở thời khắc mấu chốt có thể sử dụng làm đạo cụ phòng ngự.
Ngăn cản một đợt công kích này của kẻ địch xong, hắn sẽ để Nguyên Thủy Thiên Tôn tên Thần Dạ Du này biết Kiếm Khách cận chiến đáng sợ bao nhiêu.
“Keng!”
Ngọc Cắt lấy cứng cỏi trứ danh, ở nháy mắt quả bí đỏ nhỏ đập xuống, thân đao uốn cong rung động tốc độ cao, tiếp theo gãy.
Quả bí đỏ nhỏ dư thế chưa suy yếu đi, nện thật mạnh ở ngực Kiếm Sĩ Edo.
Ngực Kiếm Sĩ Edo lõm xuống, mắt tối sầm lại, đau nhức kịch liệt suýt nữa làm hắn mất đi ý thức. Hắn va thật mạnh lên trên tường, bức tường quét sơn trắng như tuyết “Răng rắc” rạn nứt.
Chạy, mau chạy! Kiếm Sĩ Edo cảm giác nguy cơ phóng đại, trong khóe mắt hắn quan sát bắp thịt cánh tay Nguyên Thủy Thiên Tôn nổi lên, dự đoán ra quỹ tích công kích của y.
Không do dự tựa vào vách tường xoay tròn.
Quả bí đỏ của Trương Nguyên Thanh nện trượt, đập nát cả bức tường.
Kiếm Sĩ Edo lấy “Ý Chí Sắt Thép” của Kiếm Khách đè xuống thương thế, bước chéo xuống, đoản đao bên hông lập tức đến đỉnh đầu, gầm một tiếng nặng nề:
“Thiên hạ giai binh!”
Dưới chân hắn đột nhiên lao lên kiếm khí mạnh mẽ, khuếch tán thành trận vực bao phủ cả phòng. Gối đầu, chăn bông, bình hoa, vật trang trí, khung hình dần dần hiện lên tràn đầy kiếm khí.
Đoản đao bỗng nhiên chém xuống
Đồ vật trôi giữa không trung hóa thành mưa kiếm bén nhọn nhất bao phủ Quan Nhã cùng Trương Nguyên Thanh, mà bản thân hắn thì bay vọt qua giường chiếu húc cửa sổ đào tẩu.
Công kích dày đặc như thế, bị động của Thủy Quỷ không chịu đựng được. Trương Nguyên Thanh không chút suy nghĩ vượt ở trước khi công kích đến, Tinh Độn Thuật một cái biến mất.
Về phần Quan Nhã hắn cũng không lo lắng. Quan Nhã là bị thương không nặng, trạng thái còn tại đỉnh phong, lấy thuật quan sát của Thám Báo, những công kích này không làm khó được cô.
Trong nhà ăn, chớp mắt cuồng phong nổi lên, Huyết Ẩm Cuồng Đao đã cảnh giác, lui ra khỏi bàn đứng lên, tiến vào tình trạng giới bị. Sau đó hắn nghe thấy lầu hai truyền đến tiếng vang của thủy tinh vỡ.
Mục tiêu là Edo-kun? Người Thiên Hạc tổ hay là Thiên Phạt? Cơn cuồng phong này hẳn là Thiên Phạt. Huyết Ẩm Cuồng Đao giơ tay chộp một cái, một thanh trường đao màu máu dài bốn thước rơi vào lòng bàn tay.
Hai đầu gối hắn trầm xuống, đang muốn đánh vỡ trần nhà xông lên lầu hai, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười như chuông bạc: “Hì hì tới chơi trò chơi nha ~”
Cái bóng một bé gái xuất hiện ở phòng ăn, lướt đi sát mặt đất leo lên sau lưng hắn.
Cơn lạnh thấu xương ập tới, cánh tay cứng nhắc, phần eo không bị khống chế “nằm” về phía sau. Huyết Ẩm Cuồng Đao hừ lạnh một tiếng, khí huyết cuồn cuộn phun trào, từng khối cơ bắp nổi lên, khẽ phát lực liền áp chế ác linh bám thân.
Lúc này một nữ nhân bịt mắt xuất hiện ở phòng ăn, chính xác cầm lấy đũa, dao nĩa, tô son phấn đỏ thắm ở phía trên.
Dao nĩa, đũa cấp tốc bay lên, cùng nhau nhắm vào Huyết Ẩm Cuồng Đao.
“Hừ!” Đôi mắt Huyết Ẩm Cuồng Đao sáng lên ánh sáng đỏ rực, khuôn mặt chợt phát sáng phù văn.
Những dao nĩa, đũa vừa bay lên kia “Đinh đinh đang đang” rơi xuống, oán linh bám ở bên trên vật phẩm bị Mê Hoặc áp chế.
Cô gái đứng ở bên cạnh bàn không chút hoang mang, giơ tay vẽ bùa trên không, Thái Âm lực lượn lờ trên không ngưng tụ không tan. Cô gái bấm tay búng nhẹ, bùa xuyên thấu trường đao thẳng tắp ấn ở trên mặt của Huyết Ẩm Cuồng Đao.
Huyết quang trong mắt lập tức ảm đạm, chú văn Mê Hoặc trên khuôn mặt cũng dập tắt.
Dao nĩa, đũa lần nữa hiển hiện, như mưa rào đóng đinh về phía hướng Huyết Ẩm Cuồng Đao.
Kiếm Sĩ Edo rơi vào trong sân, lập tức chạy về phía cửa chính trang viên, cũng thét lên khàn cả giọng: Địch tấn công địch tấn công.
Lúc này là tám giờ tối, đám Yêu Mê Hoặc canh gác ở trang viên, kẻ chơi gái thì chơi gái, kẻ uống rượu thì uống rượu, chưa nghỉ ngơi.
Có kẻ sớm bị động tĩnh chiến đấu hấp dẫn, cầm vũ khí chạy vào nhà, có kẻ thẳng đến Kiếm Sĩ Edo phát ra tiếng cầu cứu, mới ý thức được địch tấn công, ngẩn ra xong mới chạy ra khỏi sân, xem xét tình huống.
“Người quan phương đánh tới sao, đậu móa, liều mạng với bọn chúng, phân bộ Xuân Thành chút nhân thủ đó, còn muốn càn quét chúng ta?”
“Đệch, cái gì vậy, người sói?”
“Khí, khí tức thật đáng sợ...”
Đám Yêu Mê Hoặc vừa rồi còn khí thế hùng hổ chạy ra khỏi phòng, lao vào trong sân, đều đồng loạt dừng bước.
Người sói tuy thiếu kỹ năng mạnh mẽ, nhưng khí tức là cấp 5 hàng thật giá thật, giết Yêu Mê Hoặc cấp 2, cấp 3, đơn giản tựa như nghiền chết con sâu.