“Edo có rất nhiều đặc vụ Thiên Phạt ẩn núp, cho nên tổ trưởng cùng các phó tổ trưởng không thể tự mình tới tiếp đãi Nguyên Thủy-kun!” Ryo Asano khom người tạ lỗi, mang cả xoáy trên đầu lộ ra cho Nguyên Thủy-kun xem.
“Không sao cả, chúng ta bây giờ đi đâu?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
“Tổ trưởng vốn muốn ở Ginza chiêu đãi ngài, nơi đó là tổng bộ Thiên Hạc tổ, cũng là địa khu phồn hoa nhất Edo. Nhưng cân nhắc đến tính kín đáo, tổ trưởng đã thay đổi chủ ý, hắn đã trước tiên ở Shizuoka chờ đợi.” Ryo Asano nói.
Cô nói thẳng hắn ở tỉnh Shizuoka chờ tôi là được rồi, nào cần bóc mẽ tổ trưởng của mình, tương lai hắn ép cô mổ bụng tạ tội... Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Ngu xuẩn, phương thức trả lời chính xác là: Anh chỉ cần đi theo tôi là được, tổ trưởng đã ở nơi đó bày tiệc chờ đợi.”
“Cô trực tiếp nói cho tôi biết Takama-ga-hara ở Shizuoka, nếu tôi là người xấu bây giờ đã giết cô, một mình tới đó.”
Ryo Asano vừa nghe, cảm thấy có lý, xấu hổ nói: “Tôi quá ngu ngốc rồi, Nguyên Thủy-kun cảm ơn anh nhắc nhở, anh thật sự là võ sĩ phẩm đức cao thượng.”
Vẻ mặt cô đầy cảm động, Nguyên Thủy-kun là người rất dịu dàng.
Trương Nguyên Thanh trầm ổn gật đầu: “Nhưng trên đời không phải mọi người đều phẩm đức cao thượng như tôi. Ryo cô còn cần rèn luyện nhiều thêm.”
“Vâng!”
Shizuoka ở tây nam Edo không xa, hai người lên xe MPV tới đó. Trên đường, Ryo Asano lải nhải giới thiệu phong thổ lịch sử bối cảnh Shizuoka, Trương Nguyên Thanh lúc này mới biết thì ra “Nhiệt Hải*” đại danh đỉnh đỉnh ngay tại Shizuoka!
* thành phố Atami, Nhật Bản.
Nơi đây đặc sắc lớn nhất chính là tài nguyên suối nước nóng, được xưng bán đảo suối nước nóng, bởi vì “núi thánh” đảo quốc, núi Phú Sĩ tượng trưng quốc gia ở ngay nơi này!
Đáng tiếc Quan Nhã không đến, bằng không thật muốn thể nghiệm một phen suối nước nóng của đảo quốc, còn có thể xem mấy bộ phim giáo dục lấy suối nước nóng làm chủ đề, Trương Nguyên Thanh bị gợi lên rất nhiều hồi ức, cảm giác dna mình ngo ngoe rồi.
Dứt bỏ sự thật không nói chuyện, hắn đối với nguyên tố nào đó của đảo quốc có sự hướng tới mãnh liệt, nhìn lại quá khứ vô số đêm khuya hắn dùng tay mình, ở dưới các sư phụ đảo quốc thiếu vải chỉ đạo yên lặng viết bài ca ca tụng thanh xuân, cùng áy náy và thương cảm với đối với đứa nhỏ mất đi.
Ryo Asano bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt Nguyên Thủy-kun trở nên tang thương...
Một giờ sau, hai người đến mục tiêu.
Xe MPV đỗ ở một quán ăn suối nước nóng đầy phong cách cổ, xuyên qua nóc nhà cao cao, mơ hồ thấy đỉnh núi Phú Sĩ tuyết trắng.
Núi Phú Sĩ? Trương Nguyên Thanh xuyên qua cửa kính xe nhìn ngọn núi nơi xa, thầm nhủ Takama-ga-hara ở núi Phú Sĩ?
Ichiro Kobe chọn địa chỉ gặp mặt ở nơi này, khẳng định không phải vì mời hắn ngâm suối nước nóng.
Nếu đây là một hồi đàm phán làm ăn, vậy Trương Nguyên Thanh sẽ theo lý thường phải làm cho rằng Thiên Hạc tổ là muốn dùng sắc đẹp và suối nước nóng để dụ dỗ mình.
Nhưng tình huống bây giờ hiển nhiên không phải, mọi người đều rất bận rộn, đều đang nắm chặt thời gian, Trương Nguyên Thanh hoài nghi ở trên núi Phú Sĩ có liên hệ của học viện cùng Takama-ga-hara.
Cửa quán suối nước nóng có hai người đàn ông mặc vest màu đen đứng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm xe MPV.
Cửa xe chạy bằng điện trượt ra, Ryo Asano chui ra khỏi thùng xe.
“Đội trưởng Asano!” Hai người áo đen đồng loạt khom người, nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Ryo Asano khom người hoàn lễ, giọng điệu không tự giác uy nghiêm, nghiêm trang nói: “Mời thông báo tổ trưởng, Nguyên Thủy-kun đến rồi.”
Hai người đàn ông đồ đen liếc nhau, một người trong đó tiến vào chỗ sâu trong quán suối nước nóng.
Một người khác thì khom người nói: “Mời tổ trưởng Asano cùng Nguyên Thủy-kun chờ một chút.”
Nói xong, hắn thật cẩn thận đánh giá kẻ gọi là “Nguyên Thủy-kun”, làm người ta khó có thể tin, tuyệt thế thiên tài đại danh đỉnh đỉnh Ngũ Hành minh, lại là một cô gái cao gầy tư thế oai hùng hiên ngang?
Tuy đeo kính râm, nhưng từ đường nét khuôn mặt, độ cong của cằm, cùng với cánh môi tái nhợt khêu gợi, không khó nhìn ra đây là một vị mỹ nhân.
Lúc trong lòng người đàn ông đồ đen chậc chậc lấy làm kỳ, đồng bạn báo tin vội vàng quay về, khom người nói: “Tổ trưởng cùng mấy vị phó tổ trưởng, đã ở trong quán xin đợi.”
Vừa nói, vừa làm ra động tác “mời”.
Ryo Asano lập tức dẫn theo Trương Nguyên Thanh đi vào, xuyên qua sân hoa tươi nở rộ, tiến vào trong kiến trúc, dọc theo hành lang phục cổ kiểu Nhật tiến lên, rất nhanh, hai người dừng lại ở ngoài một gian phòng trải chiếu Tatami.
Trong phòng cách một cánh cửa, truyền đến nam nữ uống rượu mua vui cười vui, cùng với tiếng tỳ bà cùng trống nhỏ.
Loại thời điểm này cố ý làm ăn chơi đàng điếm, là đang hướng mình ám chỉ Thiên Hạc tổ tràn đầy tự tin, thoải mái có thừa sao? Trong lòng Trương Nguyên Thanh nghiền ngẫm.