Ở dưới năm tháng tàn phá, xà cột mục nát, nóc nhà xơ xác, chỉ có tường gạch gỗ còn đứng vững, nhưng cũng chỉ còn lại tường đổ ngói vỡ, gần như không còn chỗ nào lành lặn.
Đoàn người sau khi thăm dò một phen đơn giản, tiếp tục dọc theo cầu thang đá leo lên, càng lên cao, phòng ốc càng thêm tinh xảo.
Lúc tới gần đỉnh núi, đã là từng tòa cung điện lầu các, đá xanh làm nền, tường gạch nung, mái hiên cong cong, đấu củng trùng điệp, là lối kiến trúc vương cung đời Tần.
Kiến trúc như vậy cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ mười mấy tòa, trong đó một nửa sụp xuống, một nửa tổn hại, bảo tồn lành lặn chỉ có một hai tòa.
Đồ dùng trong lầu các sớm ở trong thời gian dài đằng đẵng hư hao nghiêm trọng, cũng chưa tìm được thứ có giá trị.
“Không có thi cốt, từ vật dụng trong phế tích lưu lại có thể phỏng đoán ra, các vị thần sinh hoạt ở nơi này, đã dọn ra ngoài.” Ryuzaki Ichiro nhíu mày nói:
“Hy vọng đỉnh núi có thể có thu hoạch.”
Mọi người xuyên qua quần thể kiến trúc, hướng về đỉnh núi xuất phát, tìm kiếm lâu như vậy, chưa tìm được thứ có giá trị, các cán bộ Thiên Hạc tổ đều có chút sốt ruột.
Trương Nguyên Thanh thật ra có thể dùng Tinh Độn Thuật chạy đi, nhưng vì không kích thích đến các cán bộ Thiên Hạc tổ, lựa chọn đi cùng bọn họ.
Rốt cuộc, nửa giờ sau, bọn họ leo lên đỉnh núi.
Nơi này đã thoát ly phạm vi pháo sáng chiếu sáng, vầng mặt trời dần dần ảm đạm co lại kia đã ở dưới chân bọn họ.
Có được năng lực nhìn đêm, Trương Nguyên Thanh dẫn đầu thấy rõ cảnh tượng đỉnh núi, cả người ngẩn ra tại chỗ.
“Vù ~”
Tiếng xé gió dồn dập to rõ vang lên, Onodera Yoshida phóng ra quả pháo sáng thứ hai, theo ánh sáng mạnh lên không trung, các cán bộ Thiên Hạc tổ cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Bọn họ và Trương Nguyên Thanh giống nhau, ngẩn ra tại chỗ.
Đỉnh núi, là một cây đồng xanh cao lớn đến khó tưởng tượng, thân cây tráng kiện giống một bức tường thành, nhìn không thấy biên giới, trên đó khắc nổi hoa văn phức tạp.
Nó tổng cộng có mười cành, mỗi một cành đều tráng kiện đến khó tưởng tượng.
Nhìn thẳng cái cây đồng xanh này, một cảm giác mênh mang mênh mông dần sinh ra, giống như đi tới chỗ ở của thần.
Trương Nguyên Thanh liếc một cái, nếu như coi cây đồng xanh là cây tầm thường, như vậy nhân loại chính là con kiến, nhắm chừng chính là tỉ lệ này.
“Trời ạ, tạo vật thần kỳ cỡ nào, cái này là thứ công nghệ nhân loại không thể đạt tới, so sánh với nó, kiến trúc cổ tồn tại trên đời trong văn minh nhân loại, căn bản không đáng giá nhắc tới.” Thân là Phương Sĩ Onodera lẩm bẩm.
“Đây là tạo vật của Thiên Chiếu đại thần, hay là...” Ichiro Kobe trầm mặc một phen, giọng trầm thấp: “Vật Thủy Hoàng đế khát vọng?”
Onodera lắc đầu: “Tôi không biết, tâm trí của tôi đã bị nó rung động thật sâu.”
Khi hai người nói chuyện với nhau, Trương Nguyên Thanh đã dời ánh mắt từ trên cây đồng xanh ra, thấy dưới cây mơ hồ ngồi xếp bằng một bóng dáng, khoảng cách quá xa, cho dù có được năng lực nhìn đêm, hắn cũng không thấy quá rõ.
“Dưới tàng cây có người.” Hắn nói.
Mọi người đến dưới tàng cây, đầu tiên nhìn thấy là một cái đầm sâu khô cạn, đáy đầm ngăm đen, đá lởm chởm, nhìn không thấy đáy.
Bên đầm có một thi hài ngồi xếp bằng, áo bào trên người mục nát, giăng kín tro bụi, trên đầu gối đặt ngang một quyển sách thẻ tre.
Trước người thi hài bày ba món vật phẩm, một cây kiếm đồng xanh dài hai thước, thân kiếm giăng kín vết gỉ đồng màu xanh, có khắc hoa văn; Một tấm gương đồng thau, không có tay cầm, mặt gương phủ một tầng bụi.
Một món cuối cùng là câu ngọc* hình cung, tua rua đeo dài tám thước, quay quanh câu ngọc.
* Tam chủng thần khí còn được biết đến là ba báu vật thần thánh của Nhật Bản tượng trưng cho ngôi báu của Thiên hoàng. Chúng bao gồm thanh gươm Kusanagi no Tsurugi , chiếc gương Yata no Kagami , và viên ngọc Yasakani no Magatama
Trong đó, câu ngọc Magtama là một miếng ngọc có hình dáng giống như 1 dấu phẩy, một nửa hình bát quái, có lỗ đeo ở giữa
Mọi người có thể gg tìm hiểu thêm về tam chủng thần khí để có thêm thông tin và hình ảnh
Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, đến từ các cán bộ Thiên Hạc tổ.
“Quả nhiên ở nơi này, ba đại thần khí trong truyền thuyết quả nhiên ở nơi này.” Ichiro Kobe mừng rỡ như điên, bước nhanh tiến lên, cầm lấy kiếm đồng xanh.
Mà Furugori Kanatsu và Wantanabe Yoshita, thì đều tự cầm lấy gương đồng thau cùng câu ngọc.
Trương Nguyên Thanh và Onodera, đồng thời đưa tay chụp vào thẻ tre trên đầu gối.
“Tôi là Học Sĩ, thẻ tre giao cho tôi xem đi.” Onodera nói.
Trương Nguyên Thanh nghĩ chút, thu hồi tay.
Người sau gật đầu cảm tạ, thật cẩn thận nhặt lên thẻ tre, đặt ở trên mặt đất, thật cẩn thận mở ra.
“Không có thuộc tính vật phẩm, nó hẳn chính là Kusanagi...”
Khi nói câu này, vẻ mặt Ichiro Kobe có chút phức tạp.
Niên đại Kusanagi xuất hiện, đao võ sĩ Nhật Bản còn chưa sinh ra, đao võ sĩ là căn cứ hoành đao đời Đường cải tiến mà có.