Lá cờ nhỏ màu đen bỗng nhiên mở ra, một mảng ô quang đánh vào trong cơ thể Trương Nguyên Thanh.
Tiếp theo, Thiên Vương Sợ Hãi lại lấy ra một cây trường kiếm kỵ sĩ, ném qua: “Tiếp theo.”
Trương Nguyên Thanh bị ép tiếp nhận trường kiếm.
Thiên Vương Sợ Hãi nói:
“Chống kiếm, thề, tuyệt đối không mang chuyện cứu viện Ma Nhãn, gặp nguyền rủa, thông qua bất cứ phương thức nào, truyền lại nói cho bất luận kẻ nào. Tuyệt không tiêu trừ nguyền rủa.”
“Ta chỉ cho ngươi mười giây, trong mười giây không nói xong, ngươi chết.”
Nháy mắt Trương Nguyên Thanh da đầu phát tê, chống kiếm, trầm giọng nói: “Ta, Nguyên Thủy Thiên Tôn thề, tuyệt không mang ý tưởng cứu viện Ma Nhãn, chuyện gặp nguyền rủa, lấy bất cứ phương thức nào, truyền cho bất luận kẻ nào. Tuyệt không tiêu trừ nguyền rủa.”
Thiên Vương Sợ Hãi hài lòng gật đầu:
“Nhớ kỹ, chỉ cần ngươi lộ ra trước bất kỳ ai, chỉ cần ngươi ý đồ tiêu trừ nguyền rủa, lực lượng lời thề sẽ ở trước khi ngươi tiêu trừ nguyền rủa giết chết ngươi.”
Nói xong, hắn lấy ra điện thoại di động: “Đến, thêm bạn, lúc cứu viện Ma Nhãn, có vấn đề cứ việc thỉnh giáo ta, hợp tác vui vẻ.”
Hợp tác vui vẻ con mẹ ngươi, ngươi là đồ con của đũy! ! Gương mặt Trương Nguyên Thanh vặn vẹo, nhưng lại rất thành thật lấy ra điện thoại di động, thêm bạn Thiên Vương Sợ Hãi.
Thiên Vương Sợ Hãi sửa chữa ghi chú thành “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, thu điện thoại di động về trong túi, lại nói:
“Chìa khóa Takama-ga-hara ngươi giữ trước, ta tạm thời không muốn xuất ngoại, đảo quốc quá xa. Tin tức cây thần đồng xanh, ta còn cần điều tra.”
Ý ở ngoài lời, chính là trong Takama-ga-hara tạm thời không có thứ hắn muốn, liền lười chạy.
Thiên Vương Sợ Hãi nhìn thoáng qua cửa tiệm quần áo, nói: “Sau này còn gặp lại.”
Dứt lời, vòng qua Trương Nguyên Thanh, đi thẳng về phía cửa quán.
“Ồ đúng rồi.” Hắn ở cửa dừng bước.
Trương Nguyên Thanh cơ bắp căng thẳng: “Thiên Vương còn có cái gì chỉ thị?”
Thiên Vương Sợ Hãi chỉ chỉ quầy thu ngân, nói: “Nhớ rõ thanh toán giúp ta.”
Trương Nguyên Thanh: “?”
Hắn sải bước rời đi, bóng dáng biến mất ở trong tầm nhìn của Trương Nguyên Thanh.
Sống, sống rồi... Hai chân Trương Nguyên Thanh như nhũn ra tựa vào trên tường, ngực phập phồng, kịch liệt thở dốc.
Rõ ràng không có bất cứ chiến đấu gì, hắn lại giống như cạn kiệt tinh lực.
Một sự vui sướng sống sót sau tai nạn cùng nghĩ mà sợ cuồn cuộn tràn lên trong lòng.
Thiên Vương Sợ Hãi chưa giết mình, là muốn lợi dụng mình cứu Ma Nhãn? Vườn bách thú tuy là đạo cụ loại quy tắc, nhưng lấy thực lực của hắn, xông vào vườn bách thú hẳn là không phải việc khó nha.
Ài, ở trong mắt vị Bán Thần này, cái gọi là tuyệt thế thiên tài Nguyên Thủy Thiên Tôn, thật ra cũng chỉ là bạn nhỏ, căn bản không tính là uy hiếp, bằng không, đã sớm bóp chết mình ở trong nôi.
Chênh lệch vẫn là quá lớn.
Ài, lần này không thể không cứu Ma Nhãn rồi, một tháng thời gian. Mình phải nghĩ kỹ xem cứu ra Ma Nhãn như thế nào, ặc, sự việc một khi bại lộ, quan phương tuyệt không có chỗ dung thân cho mình, chiêu này của Sợ Hãi thực con mẹ nó một hòn đá ném hai con chim.
Quả nhiên, có thể thống soái Binh Chủ giáo, kỳ cục như thế nào nữa, cũng không phải kẻ ngốc.
Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, hắn nhìn thấy Phó Thanh Dương một thân áo trắng, từ ngoài cửa hàng đi vào.
Giờ khắc này, Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa bổ nhào vào trong lòng Tiền công tử, dùng nắm tay nhỏ bé đấm ngực hắn nói: “Quỷ sứ, sao giờ anh mới đến!”
Phó Thanh Dương thở phào, tiếp đó nhíu mày:
“Sợ Hãi có làm cái gì đối với cậu không?”
Nguyên Thủy đầu đuôi nguyên vẹn đứng ở chỗ này, tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không hợp lý.
Trương Nguyên Thanh lắc lắc đầu:
“Tôi nói cho hắn, chìa khóa Takama-ga-hara không ở trên người tôi, hắn tựa như có đạo cụ phát hiện nói dối, tin tưởng rồi. Tôi đáp ứng hắn, nộp lên chìa khóa Takama-ga-hara, hắn liền tha cho tôi.”
“Còn nói, chờ cứu ra Ma Nhãn, bảo tôi ngoan ngoãn đi theo Ma Nhãn làm việc.”
Sắc mặt Phó Thanh Dương trầm xuống: “Tôi thấy hắn là muốn chết.”
Nhìn Trương Nguyên Thanh một cái thật sâu, không hỏi thêm nữa, sau đó nói:
“Ngoài trung tâm thương mại bao phủ sương mù dày đặc, cung chủ thổi tan sương mù tốn chút thời gian, bây giờ đi đuổi giết Sợ Hãi rồi.”
Khó trách Thiên Vương Sợ Hãi nói thời gian không nhiều... Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ.
“Nguyên Soái không phải đến đây sao, cô ấy chưa ra tay?” Trương Nguyên Thanh có chút tức giận.
Hắn tốt xấu gì là người của Bạch Hổ binh chúng, làm Nguyên Soái, thế mà không quan tâm hắn chết sống một chút nào.
“Nguyên Soái mai phục ở vườn bách thú, để tránh Thiên Vương Sợ Hãi điệu hổ ly sơn.” Phó Thanh Dương nói, “Cậu thông báo coi như kịp thời, khi tôi nhận được điện thoại của Quan Nhã, Cẩu trưởng lão đã mang tình huống của cậu bên này phản hồi cho cung chủ, bằng không còn phải đợi một lát nữa.”
Trương Nguyên Thanh nhất thời ngây cả người: “Tôi chưa thông báo Cẩu trưởng lão nha.”