“Anh thật là xấu.” Tôn Miểu Miểu kéo ghế dựa ngồi xuống, gắt: “Anh không sợ kết thù với Hạ Hầu Ngạo Thiên? Hắn chính là người Hạ Hầu gia.”
“Chu Minh Hú cùng Triệu Phi Vấn có địch ý đối với cậu, cậu lại chọc giận Hạ Hầu Ngạo Thiên, đúng là không khôn ngoan.” Triệu Thành Hoàng cũng ngồi qua, lạnh lùng nói.
Viên Đình vào ngồi theo, thấp giọng nói:
“Chu Dung là chị họ Chu Minh Hú, hắn đối địch cậu, tôi hiểu được. Nhưng Triệu Phi Vấn vì sao đối địch cậu? Tôi nghe được, hai người bọn họ muốn tìm cơ hội dạy dỗ cậu.”
“Triệu Phi Vấn cùng Triệu Phi Trần là quan hệ thế nào?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng còn đang suy nghĩ, Viên Đình đã rõ như lòng bàn tay nói: “Ồ, đó là em trai hắn.”
“À, vậy tôi mang em trai cùng cha Triệu Phi Vấn đánh bị thương nặng.” Trương Nguyên Thanh nói.
Tôn Miểu Miểu vẻ mặt hết biết nói gì, “Anh thật đúng là biết gây chuyện.”
Triệu Thành Hoàng bên cạnh khẽ gật đầu.
Viên Đình thì nói: “Chuyện là thế nào, nói với tôi một chút, tôi khẳng định sẽ không kể ra ngoài.”
...
Sáu rưỡi chiều, mặt trời lặn.
Ở căn tin ăn ba cân cá ánh trăng cùng gà luộc, Trương Nguyên Thanh trở lại ký túc xá nam sinh, tiến vào phòng số 404.
Hắn tắm rửa một cái, xỉa răng, đứng ở bên cửa sổ nhìn đường chân trời ánh chiều tà dần dần lặn.
Quanh ký túc xá nam sinh gieo trồng vườn hoa cùng cây cối, hoàn cảnh thanh u, trong không khí có mùi thơm hoa tươi, mấy con mèo hoang nhỏ ở trong vườn hoa xuyên qua chơi đùa.
Trên ngọn cây, sóc nhỏ bò qua bò lại, động vật cũng không sợ người, hơn nữa cực có linh khí.
Trương Nguyên Thanh ánh mắt bình tĩnh nhìn, bất tri bất giác, trời đã tối.
Đã mò mẫm đại khái địa hình học viện Tần Phong, hắn tính đêm nay hành động, mở ra cửa đá đáy hồ.
“Cốc cốc!”
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Ai tìm mình? Trương Nguyên Thanh mở cửa, người đến gặp khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Chính là Tống Mạn gợi cảm quyến rũ, tay trái cô cầm một chai rượu, tay phải đầu ngón tay kẹp hai cái ly chân dài.
“Có hứng thú mời tôi vào ngồi chút hay không?” Cô nâng lên chai rượu ý bảo, cười mỉm nói, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Quả nhiên, cô là Mộc Yêu, không, Thú Vương loại hình nhiệt tình yêu thương sinh sản. Trương Nguyên Thanh to đầu một trận ——Cái đầu kia ở bên trên.
Hắn không muốn ở lúc mấu chốt này bị quấn lấy.
Tính tình Mộc Yêu cùng Thủy Quỷ, là đa dạng phức tạp nhất trong các nghề nghiệp lớn.
Trong đó có một bộ phận Mộc Yêu, sinh mệnh lực dâng trào, dục vọng sinh sản cực kỳ vượng.
Khí chất cô giáo Tống Mạn này, đủ để thuyết minh loại hình tương ứng của cô.
“Cô Tống Mạn, cô có bạn trai chưa?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Hắn muốn thông qua bạn lữ để ám chỉ đối phương, phải biết tự ái.
Tống Mạn lắc đầu, sau đó cười quyến rũ nói:
“Nếu cậu đồng ý làm bạn trai tôi, như vậy bây giờ tôi đã có.”
Cô thật biết tán, cô là đồ nữ hải vương... Trương Nguyên Thanh mặt không đổi sắc: “Nhưng tôi có bạn gái.”
Tống Mạn không buông tha, bước lên một bước, thân thể mềm mại đầy đặn dán một nửa lên Trương Nguyên Thanh, cười nói:
“Cái này cũng không cản trở chúng ta hưởng thụ gió trăng.”
Trương Nguyên Thanh lắc lắc đầu, sắc mặt chuyển sang lạnh lùng:
“Cô Tống Mạn, tôi cần nghỉ ngơi rồi.”
Tống Mạn nhìn chằm chằm hắn vài giây, thất vọng nhún nhún vai, “Nếu trong bảy ngày này, cậu có cần, tôi rất thích ý cùng trải qua đêm xuân với cậu. Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
Cô cầm theo chai rượu, đánh mông rời khỏi.
Trương Nguyên Thanh đóng cửa, nằm ở trên giường chờ đợi thời gian trôi qua.
Nửa tiếng sau, đóng chặt cửa sổ, kéo rèm, thay đồng phục học viện Tần Phong, cái gọi là đồng phục, thật ra chính là một cái áo thun cùng quần cotton thuần màu đen, ngực thêu bốn chữ “học viện Tần Phong”.
Tuy cô Tống Mạn luôn miệng nói, tằm là sinh vật linh cảnh, thuốc nhuộm cũng là sản xuất từ linh cảnh, nhưng bộ quần áo này quả thực không đáng giá 20.000.
Không tin xem thuộc tính vật phẩm của nó:
“Tên: đồng phục học viện Tần Phong”
“Loại hình: Trang phục”
“Công năng: Giữ ấm”
“Giới thiệu: đồng phục giáo viên học viện Tần Phong chế tác.”
“Ghi chú: Trên thực tế, nó cũng không giữ ấm, ngược lại, còn rất mát mẻ, bởi vì chỉ là một bộ quần áo bình thường, cho nên nó không có bất cứ trả giá gì.”
Mặc đồng phục, Trương Nguyên Thanh đi đến nhà vệ sinh trước, nhìn nhìn tướng mạo của mình, xác nhận không có huyết quang tai ương, lập tức lấy ra Nhẫn Dịch Dung, trong đầu hiện lên bộ dáng một minh tinh.
Khuôn mặt hắn nổi sóng vặn vẹo một phen, biến thành tiểu thịt tươi lòe loẹt.
Tiếp theo, thi triển Tinh Độn Thuật, hóa thành ánh sao tới hành lang, lập tức tiến vào Dạ Du.
Chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá, dọc theo trục chính của học viện chạy vội, xuyên qua từng dãy kiến trúc, hắn rất nhanh đến hồ giao nhân.
Bầu trời đêm như gội rửa, trăng tròn treo cao, không có sao.
Hồ giao nhân mặt nước tối đen, một mảng yên tĩnh, gió đêm hiu hiu thổi tới.