Trương Nguyên Thanh cấu xé kim cô bổng nóng bỏng cứng rắn, đè ép xuống dục vọng giao phối.
Hắn quay sang suy nghĩ thân phận của người mặc áo giáp, cảm giác quả thật không có cách nào tìm ra, thiếu cơ hội cùng thủ đoạn.
“Mà thôi, lặng lẽ tiến vào cửa đá, lặng lẽ lấy đi bảo bối, không có ai biết là mình làm, người mặc áo giáp xác suất rất lớn ngay cả mở cửa đá cũng không biết. Mặc dù biết, hắn cũng tìm không thấy mình, tìm người độ khó là song hướng.”
Nghĩ một chút, hắn đột nhiên dâng lên xúc động mãnh liệt, trở về đại tự nhiên.
Lập tức lấy ra Bao Tay Tật Phong Giả, cưỡi gió bay về phía đảo Linh Thực.
Đám người Mẫu Đơn Tiên Tử kết bạn từ trong rừng rậm đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy bên vườn hoa phía trước, có một bóng lưng cao ngất đứng.
Hắn đưa lưng về phía mọi người, mở ra vòng tay, giống như đang ôm đại tự nhiên.
“Ồ, Thiên Tôn lão gia, sao cậu cũng đến đây, không phải học ở trên đảo Tim Gà sao?” Mẫu Đơn Tiên Tử nhoẻn miệng cười.
“Đừng nói chuyện, tôi muốn hưởng thụ thảo (cỏ) thiên nhiên cho tôi. Càng đừng tới gần tôi, bằng không tôi sẽ cho các người hưởng thụ thảo* của tôi.” Trương Nguyên Thanh giọng trầm thấp nói.
* từ Thảo, vừa mang nghĩ là cỏ, vừa mang ý f*ck
Các nữ học viên kinh hãi, chạy tán loạn.
…
Hai giờ chiều, các học viên tập trung ở thư viện.
Giáo viên giảng dạy vẫn là viện trưởng Lý Ngôn Hề, ba tiết hôm nay đều là của ông.
Qua hôm nay, liền không có lớp của ông nữa.
Đợi các học viên đến đông đủ, lão viện trưởng ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa cao, sờ chén giữ ấm, giọng nói ôn hòa vang dội:
“Tiết đầu tiên của buổi chiều là lớp phân loại đạo cụ, mọi người lúc bắt đầu đi làm, hẳn là có tiền bối từng nói cho mọi người, đạo cụ chia ra ba loại lớn, trong đó hai loại lớn là loại trả giá, loại quy tắc.
“Nhưng tiền bối sẽ không nói cho mọi người loại thứ ba, bởi vì loại đạo cụ thứ ba không thông dụng, hơn nữa cấp bậc giữ bí mật cực cao, chỉ có chấp sự, hoặc chấp sự dự bị mới có tư cách biết.”
“Loại đạo cụ thứ ba này, là loại nhân quả! Cũng là một loại quý giá nhất trong linh cảnh.
“Trước mắt, hai khu lớn toàn bộ nghề nghiệp cộng lại, đạo cụ loại nhân quả sẽ không vượt qua mười món, hơn nữa đều là cấp bậc tương đối thấp.”
Trương Nguyên Thanh trợn mắt cứng lưỡi.
Da Người Hoàn Mỹ, là đạo cụ loại nhân quả? !
Phóng mắt toàn bộ linh cảnh, cũng không vượt qua mười món loại nhân quả?
Khó trách, khó trách mình cảm giác đạo cụ này từ trình độ nào đó mà nói, có thể xưng là BUG, so với đạo cụ loại quy tắc thần kỳ hơn khó giải hơn.
Nhưng loại trân bảo hiếm có trên đời này, sao có khả năng là mình có thể mua được, mình lúc trước tốn bao nhiêu tiền mua được? Ngài Bill không biết đạo cụ loại nhân quả tồn tại sao.
Không, hắn là thương nhân, kiến thức của hắn hơn xa mình, hắn tuyệt đối biết.
Đạo cụ loại nhân quả chấp sự đã có thể biết, không phải bí mật gì lớn.
Vậy hắn vì sao lại phải bán đạo cụ cho mình?
Đệch, gã này sẽ không là thân mật của mẹ mình chứ?
Trương Nguyên Thanh cảm giác mình lại sắp quá tải rồi.
Trước kia tỉnh tỉnh mê mê, chuyện gì cũng không rõ, bây giờ vào học viện Tần Phong, trình độ tri thức nháy mắt cất cao, rất nhiều chuyện trước kia không để ý, mới phát hiện nghĩ kỹ thì rất kinh khủng.
Lúc này, viện trưởng Lý Ngôn Hề nói:
“Nhưng có một món đạo cụ loại nhân quả cấp bậc rất cao, thấp nhất cũng là giai đoạn Bán Thần, mọi người từng tiếp xúc, mỗi ngày giao tiếp với nó, toàn bộ linh cảnh hành giả đều từng tiếp xúc, nó phổ biến tồn tại trong cuộc sống của chúng ta.”
Tạm dừng một chút, viện trưởng Lý Ngôn Hề trầm giọng nói:
“Nó chính là giá trị đạo đức!”
Lời của viện trưởng Lý Ngôn Hề, như sét đánh ngang tai ở bên tai mọi người, vẻ mặt mọi người đều sững sờ, hiện ra trạng thái dại ra.
Lượng tin tức quá lớn, bọn họ cần thời gian tiêu hóa.
Ở trước khi nghe được đoạn lời này, ấn tượng của các học viên đối với linh cảnh là “thần bí” cùng “quỷ dị”, là cao đại thượng, là không thể phỏng đoán, là nhân loại không thể lý giải.
Nhưng bây giờ, nội dung viện trưởng giảng, tương đương vạch trần một góc cái khăn che mặt thần bí của linh cảnh.
Thì ra giá trị đạo đức trói buộc linh cảnh hành giả, khiến linh cảnh hành giả run rẩy, diện mạo thật sự là một món đạo cụ loại nhân quả?
Mà không phải lực lượng thần bí không thể tưởng tượng, không thể phỏng đoán, không thể lý giải?
Các học viên ngoài sự rung động, lại cảm thấy hợp lý bất ngờ.
“Cho nên, mặc kệ chúng ta dùng BUG như thế nào, mặc kệ là khống chế người khác phạm tội, hay gián tiếp phạm tội, chỉ cần chuyện này có liên quan với bạn, liền nhất định sẽ khấu trừ giá trị đạo đức. Bởi vì, bản chất của giá trị đạo đức là đạo cụ loại nhân quả.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên lẩm bẩm nói.