Bảo anh phản bội Thái Nhất môn cũng chịu sao? Trong lòng Trương Nguyên Thanh than thở, lạnh lùng lắc đầu.
Lý Ngôn Hề tiếc hận thở dài: “Mà thôi, chuyện này cách chúng ta quá xa xôi, thời gian có hạn, mọi người về lại bài giảng, kế tiếp, lại nói một chút kết cấu bên trong các tổ chức lớn...”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu không thể đối với tôi như vậy!”
Tiếng nức nở đau đớn của Viên Đình quanh quẩn ở trên lớp học.
Bảy giờ tối, chương trình học hôm nay kết thúc.
Ở dưới Trương Nguyên Thanh hướng dẫn từng bước, Anh Gà Đỏ đề nghị buổi tối ở bờ hồ giao nhân tổ chức đại hội đồ nướng, được đầu bếp căn tin hết sức ủng hộ.
“Ăn xong đồ nướng, làm một bát cháo sống, quả thực khác gì thần tiên, ai không đến người đó vứt đi!” Anh Gà Đỏ là mời mọi người như vậy.
Có bữa tối miễn phí, không ăn uổng không ăn, các học viên nhao nhao đáp ứng.
Loại tụ hội lớp huấn luyện này chính là như thế, hôm nay hắn mời, ngày mai ta mời, vĩnh viễn cũng không thiếu người mời khách.
Ba đầu bếp dẫn theo một đám người làm việc bắt đầu bận rộn, rất nhanh ở bên bờ dựng giàn nướng, kéo dây điện tới, đẩy nguyên liệu nấu ăn qua, đốt than, rất nhanh mùi thịt nướng đã phiêu đãng ở bờ hồ.
Màn đêm buông xuống, hồ giao nhân một mảng tối đen.
Bờ hồ ánh đèn sáng tỏ, các học viên ngồi ở bên cạnh bàn, hưởng thụ gió lạnh mặt hồ thổi tới, ăn thức ăn lấy cá tôm là chính, ca hát nhảy múa.
Tạ gia Tạ Linh Chu uống chút rượu, cất tiếng hát vang, Nhạc Sĩ không hổ là Nhạc Sĩ, tiếng ca dễ dàng dẫn lên cảm xúc của các học viên, đưa tới một mảng tiếng cổ vũ cùng vỗ tay.
“Thực hâm mộ, tôi nếu là Nhạc Sĩ thì tốt rồi.” Tam Dương Khai Thái Thái cảm khái một câu, lại nhìn về phía một bên khác, bên cạnh bàn tròn ở cách mười mấy mét, chỉ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn tay trái ôm Tiểu Tiên Nữ Núi Ngưu Lan thanh lệ ngọt ngào, bên phải ôm Mẫu Đơn Tiên Tử thành thục động lòng người.
Một người đút cá nướng, một người đưa rượu.
Bên cạnh bàn còn có cô giáo Tống Mạn chống cằm, si ngốc cười duyên nhìn.
Lại có nữ Thánh Giả quan phương không ngừng mời rượu, nói Thiên Tôn lão gia giỏi quá, Thiên Tôn lão gia làm một chai nữa.
“Các cô ấy một bộ dáng muốn trút quá chén Nguyên Thủy Thiên Tôn, sau đó thay phiên xâm phạm hắn, đáng giận, đám nữ sắc lang này!” Tam Dương Khai Thái Thái phẫn nộ đập bàn, đột nhiên gào khóc lên:
“Các cô có thể hướng về tôi này, tôi tuyệt đối không phản kháng.”
“Cậu là sẽ không phản kháng, nhưng cậu sẽ bỏ chạy.” Bạn tốt Nhâm Quân Tử an ủi: “Tiếp nhận số phận đi, dù sao bác sĩ tâm lý cũng khám rồi, tôi cũng tặng nhiều cô nương như vậy cho cậu, cậu chính là không được mà, tự thấy rõ bản thân đi.”
Tam Dương Khai Thái Thái sững sờ nhìn hắn: “Đâm tôi hai đao cậu vui vẻ lắm?”
“Tôi chỉ là đang nói sự thật, đương nhiên, lời nói thật tổn thương người ta nhất.” Kiếm Khách Nhâm Quân Tử thở dài, nói:
“Nếu không tôi đi mời Nguyên Thủy Thiên Tôn đến? Bộ dáng hắn nhìn qua là tay già đời tình trường, nói không chừng có thể đưa ra chủ ý cho cậu.”
Các Thánh Giả bên cạnh bàn mắt sáng lên.
“Anh em, dựa hết vào cậu đó.” Tam Dương Khai Thái Thái như thấy được ánh rạng đông.
Rất nhanh, Nguyên Thủy Thiên Tôn được mời tới.
“Thiên Tôn, hắn muốn ưu tú giống như cậu, dạy hắn mấy chiêu.” Nhâm Quân Tử cười cười, ánh mắt nhìn về phía các cô gái bọn Mẫu Đơn Tiên Tử.
Trương Nguyên Thanh tỏ vẻ rất cao hứng, cảm giác mình được người ta cúng bái giống như đạo sư cuộc đời.
Hắn nhìn về phía Tam Dương Khai Thái Thái, tướng mạo vị Sơn Thần này, là điển hình thuần phác chất phác, mắt một mí, ngũ quan bình thường, môi hơi dày.
“Theo đuổi nữ hài tử rất đơn giản, tôi dạy cho cậu hai chiêu, một, chọn trúng mục tiêu cậu vừa lòng, sau đó để cô ấy cảm thấy mình được thiên vị cùng ưu đãi đặc thù, để cô ấy cảm thấy bản thân diễm áp quần phương.” Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói:
“Hai, phải học được tương thích hướng xuống, lựa chọn những người gia cảnh, tài phú, năng lực đều không bằng mình. Tuyệt đối đừng theo đuổi nữ thần, như vậy sẽ chỉ trở thành chó liếm.”
“Có đạo lý có đạo lý.” Đám người Nhâm Quân Tử liên tục gật đầu.
Trương Nguyên Thanh nốc rượu, ăn xiên nướng, to mồm mà không biết ngượng: “Hoa công tử các người biết không, hắn thường xuyên theo tôi học tập kinh nghiệm yêu đương, nói nghe buổi nói chuyện của ngài hơn đọc sách mười năm.”
“Nhưng vấn đề của tôi không phải cái này...” Tam Dương Khai Thái Thái thở dài một tiếng, nói về bệnh tâm lý của mình:
“Tôi vừa nói chuyện với phụ nữ liền phát run, như dị ứng, càng đừng nói chạm vào. Bác sĩ tâm lý nói, nguyên nhân bệnh là tôi từ nhỏ đến lớn, gần như không giao tiếp với nữ sinh, hơn nữa trong lòng cực độ tự ti, lâu ngày, liền như vậy.”
A cái này, anh loại tình huống này phải làm như thế nào? Đạo sư chưa dạy tôi... Trương Nguyên Thanh chợt cảm thấy khó giải quyết, linh cơ khẽ động, nói:
“Cái này không khó, có một số đạo cụ trả giá là kích phát dục vọng.”