“Phu quân, nơi này là bậc thang hướng lên trên, cần ta đi lên tra xét hay không?” Tiếng Quỷ tân nương xa xa truyền đến.
“Không cần, nàng tạm chờ ở đó.”
Trương Nguyên Thanh trả lời một câu, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm nhỏ bỏ túi, đây hẳn là món đạo cụ.
Hắn do dự một phen, chưa lấy đi thanh kiếm nhỏ, sợ hãi dẫn phát phản ứng không tốt, sau khi xác nhận Quỷ tân nương bên kia an toàn, hắn ở dưới nước hóa thành ánh sao như mộng ảo, xuyên qua hành lang, tới bên người Quỷ tân nương.
Trước người quả nhiên là một cái hành lang hướng lên trên.
Tiến vào nơi này khoảng năm phút, còn có mười phút, nắm chặt thời gian hắn dọc theo bậc thang nhanh chóng đi lên trên, thỉnh thoảng lấy ra Khiên Tử Kim soi một chút, xem xét tướng mạo biến hóa.
Đi lên trên hai ba phút, Trương Nguyên Thanh thấy được mặt nước.
Đúng vậy, hướng lên trên tiếp chính là chui ra khỏi mặt nước, bên trên hẳn là lòng núi ngọn núi chính của đảo Bách Thú.
“Bí cảnh sau cửa đá ở trong hang động, nhưng Bách Hoa hội chưa trực tiếp phá núi, nói rõ không phải con đường bình thường vào được, chỉ có thể thông qua cửa đá mới có thể đi vào lòng núi.” Trong lòng hắn nghĩ, ra lệnh âm thi tứ chi không trọn vẹn bên người:
“Nương tử, nàng đi lên xem chút.”
Chỗ tốt lớn nhất của linh phó là, chỉ cần không gặp phải thái âm thái dương, lôi điện, nguy hiểm lớn nữa cũng không cách nào thương tổn nó mảy may.
Quỷ tân nương lập tức khống chế âm thi đi lên, dọc theo bậc thang chui ra khỏi mặt nước.
Cũng chỉ hai ba giây, Trương Nguyên Thanh cảm ứng được Quỷ tân nương phía trên, truyền đạt ra tinh thần dao động kịch liệt:
“Phu, phu quân.”
Tinh thần dao động của nàng rất không bình thường, là loại trạng thái rất nhiều cảm xúc sôi trào kia.
Cô ấy đã nhìn thấy gì? Trương Nguyên Thanh đè nén sự tò mò, câu thông linh phó: “Có nguy hiểm hay không?”
“Không có.”
Nhận được câu trả lời, Trương Nguyên Thanh lập tức đi lên từng bậc, theo đó chui ra khỏi mặt nước.
Trước mắt rộng rãi thoáng đáng, một cảnh tượng đồ sộ chiếu vào tầm nhìn.
Đây là một hang đá rộng lớn đến khó tưởng tượng, khung đỉnh màu đen điểm xuyết đầy vô số đá quý cùng minh châu, lóng lánh hào quang hoa mỹ, lấp lánh giống như tinh hà, mênh mông như bầu trời đêm, chiếu rọi hang đá sáng ngời.
Dưới hang đá, là một tòa cung điện đơn lẻ thật lớn, mái cong cong, khí thế mênh mông đứng lặng ở trên đài đá bạch ngọc.
Đài cẩm thạch kia cao khoảng trăm mét, hình thang, trên hẹp dưới rộng, bậc đá bạch ngọc từ trước cung điện, kéo dài tới đáy.
Trung ương bậc thang cẩm thạch, là đan bệ thạch* điêu khắc hoa văn đám mây, rất giống thềm đá cố cung ở Bắc Kinh.
* một khối đá lớn hình chữ nhật được khảm ở giữa các bậc thang trước cung điện cổ, thường là một khối đá nguyên vẹn. Là biểu tượng cho địa vị của hoàng đế Trung Quốc.
Một tòa địa cung.
Hai bên thang đá hoa cương trắng, dựng những người đất thó mặc áo giáp, cầm binh khí, hoặc cầm trong tay trường mâu, hoặc hông đeo trường kiếm, đứng lặng không nhúc nhích.
Mà ở dưới đài cao cẩm thạch, cũng là người đất thó rậm rạp, tạo thành trận hình, im lặng mà đứng, tựa như một mũi quân đội kỷ luật nghiêm minh.
Nhìn để đo đếm đơn giản, cả thảy có ngàn người đất thó.
Trong đầu Trương Nguyên Thanh theo bản năng hiện lên danh từ tương ứng —— tượng binh mã của Thủy Hoàng đế.
Lúc này, nơi hắn đặt chân, là đầm nước biên giới hang đá, cách quân đội tượng binh mã khoảng ba mươi mét, giữa hai bên là những viên gạch đá hoa cương trắng phẳng phiu.
“Sao có chút giống mộ Thủy Hoàng đế?”
Trương Nguyên Thanh thu hồi Bạch Lan, nhỏ giọng nói thầm, đi lên bậc thang, bước lên gạch đá.
Ngay tại nháy mắt hắn đặt chân vùng hang đá này, chi quân đội tượng binh mã kia nơi xa bỗng nhiên đồng loạt quay đầu, khuôn mặt cứng ngắc chất phác hướng về Trương Nguyên Thanh.
Da đầu Trương Nguyên Thanh tê dại một phen, nhanh chóng xỏ vào Giày Hoạt Sạn, đeo Vòng Cổ May Mắn, Vòng Tay Thú Vương, Bao Tay Tật Phong Giả, nắm chặt Khiên Tử Kim.
“Vù vù ~”
Trong hang đá cuồng phong gào thét, hắn cưỡi gió, bay về phía đài cẩm thạch cao trăm mét.
Không tính cứng đối cứng với đám tượng binh mã này.
Hơn ngàn bức tượng binh mã đồng loạt ngẩng đầu lên, gương mặt cứng ngắc nhìn chằm chằm người xâm nhập trên không trung.
Chúng nó động tác chỉnh tề lấy xuống nỏ cầm tay đeo bên hông, nâng lên, bóp chốt.
Phựt ~
Mấy trăm tiếng dây cung bện lại làm một, vang vọng hang động.
Tên như châu chấu nghịch không mà lên.
Trương Nguyên Thanh vung tay trái, gió mạnh hóa thành hai lưỡi đao gió, chém về phía mũi tên, đồng thời ở không trung cuộn người lại, dựng lên tấm khiên tròn.
Bao Tay Tật Phong Giả một lần nhiều nhất chém ra hai lưỡi đao gió, tên quá nhanh, hắn chỉ kịp chém ra một lần.
Keng keng keng!
Mũi tên nỏ như mưa rào rơi ở trên tấm khiên tròn, khiến tấm khiên kiên cố vô cùng này xuất hiện vết nứt như mạng nhện.